Cao Vũ cởi áo khoác xuống khoác lên cho nàng, quét mắt làm người kháckinh ngạc đều nhanh té, thản nhiên nói, “Bên ngoài lạnh, khác lên kẻocảm lạnh.”
Sau khi khiếp sợ, trong lòng Xán Xán bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tựa như vừa mới ăn một một chiếc bánh nướng, ấm áp dễchịu, ngọt và hưng phấn…
Cao Vũ đi vài bước, thấy hai người kia không có theo kịp, vừa xoay lại, “Đi a?”
“Nga!” Xán Xán lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.
Phía sau, Triệu Noãn Noãn nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt âm trầm