Hằng Ngày Làm Ruộng Của Thiên Sư
"Tê......"
Cố Linh Trạch vừa mới khôi phục ý thức liền cảm nhận được cái đầu đau nhức, làm hắn không khỏi hít hà một hơi.
Chậm rãi mở hai mắt, đập vào mắt chính là một cái nóc nhà bằng cỏ tranh, Cố Linh Trạch trong lòng một mảnh kinh ngạc.
Vừa mới chuẩn bị ngồi dậy quan sát, thế nhưng toàn thân đau nhức muốn nhũn ra, hô hấp hỗn loạn còn có cảm giác buồn nôn, khó chịu không nói nên lời.
Cố Linh Trạch biết đó chính là do vết thương sau đầu gây ra, tạm thời cũng không thử dùng sức, chỉ thử làm một vài động tác nhỏ, từ nằm thẳng chuyển vì nằm nghiêng, thuận tiện quan sát cảnh vật chung quanh.
Một cái bàn vô cùng cũ nát, trên bàn chỉ có duy nhất một cái chén mẻ, cái bàn bên cạnh để rất nhiều nhánh củi khô, còn có một cái lu.
Cố Linh Trạch càng cảm thấy sự tình không đúng, môn phái của hắn tuy rằng ẩn cư trên núi, nhưng cũng biết một chút sự tình cuộc sống của thôn dân dưới chân núi.
Trong phạm vi vài trăm dặm dùng gạch đỏ làm phòng ở đều tìm không thấy, huống chi một căn nhà tranh bốn phía gió lùa?
Gió lạnh theo khe hở bay vào trong nhà, khiến hắn lạnh đến run rẩy, đem chăn đắp lên người, kết quả lại không che được chân.
Cố Linh Trạch trong lòng cảm thấy bực bội, vừa mới chuẩn bị thử đứng dậy, cửa nhà tranh đột ngột mở ra, nói là một cái cửa, kỳ thật chỉ là buộc mấy nhánh cây tương đối lớn lại thành hàng rào, có cũng như không.
"Ca, ngươi tỉnh!" Một tiểu hài tử ốm yếu xanh vào chạy vào, đôi mắt vô cùng kích động.
Vừa định bổ nhào vào Cố Linh Trạch trên giường, đột nhiên nhớ tới đầu hắn hiện tại đang bị thương, liền dừng lại. Nam hài ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt bỗng nhiên sưng đỏ lên, nước mắt đột nhiên trào ra.
"Ca, ta cùng Linh Tử rất sợ hãi, sợ ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa." Nam hài vừa khóc vừa nói, bộ dáng nức nở vô cùng đáng thương.
Cố Linh Trạch đưa tay sờ lên đầu tiểu hài tử an ủi nó, vừa định mở miệng nói chuyện, bụng lại truyền đến một tiếng vang.
Tiểu nam hài lập tức dùng tay áo đen xì xoa xoa đôi mắt, nói: "Ca, ngươi đói rồi phải không! Hôm nay Đào đại thẩm cho ta xới cơm, ta vẫn luôn dành phần lại cho ngươi! Ngươi chờ, ta bưng lại đây cho ngươi." Nói xong xoay người liền ra gian nhà.
Không lâu sau, tiểu nam hài liền bưng một cái chén đến, trong chén đựng nước cơm loãng màu vàng và hai cái bánh bột ngô.
Cầm chén vào cửa đặt trên bàn, xoay người đến trước giường thật cẩn thận đem Cố Linh Trạch nâng dậy, cầm chén đặt lên tay hắn.
"Ca, nhanh ăn đi, ta cùng Linh Tử đều đã ăn rồi, rất thơm." Nói xong không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Cố Linh Trạch từ lúc tỉnh lại vẫn không nói chuyện, tiểu nam hài cho rằng hắn là đang bị thương quá mức khó chịu, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái, một người ăn, một người xem, đều im lặng không nói câu nào.
Cố Linh Trạch cảm thấy hắn lớn như vậy nhưng trước nay chưa từng ăn thứ gì khó nuốt như vậy, vừa khô vừa nghẹn trong miệng, nếu không phải còn có chén nước cơm thật sự không thể nào nuốt xuống được.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của tiểu nam hài, hắn cũng biết rằng để có được đồ ăn này chắc chắn cũng không dễ dàng gì, cũng vì chính mình đang đói đến quặn đau dạ dày, hắn liền rất nhanh ăn hết cái bánh bột ngô, uống cạn chén nước cơm rồi đưa cái bánh còn lại đến trước mặt nam hài.
"Ăn đi, ta no rồi." Cố Linh Trạch nói đơn giản năm chữ.
Hắn không biết hiện tại mình đang ở nơi nào, phát sinh chuyện gì, nhưng hắn biết chắc rằng nam hài trước mắt khẳng định không có ác ý, dù không có khả năng nhưng vẫn hết lòng chăm sóc cho hắn, hắn thật sự không đành lòng nhìn hài tử trộm nuốt nước miếng nhìn hắn ăn.
Tiểu nam hài ngây ra một lúc, lấy bánh bột ngô từ trên tay hắn nhưng lại không có ý định ăn, "Ca, ngươi ăn no thì tốt rồi, bánh bột ngô này ta đem cất để buổi tối ngươi đói thì ăn, ta cùng Linh Tử cũng vừa ăn xong, một chút cũng không đói bụng."
Nói xong nam hài cười với hắn, đi tới chuẩn bị dìu hắn nằm xuống.
Cố Linh Trạch bỗng nhiên nắm lấy nam hài nhét bánh bột ngô vào trong miệng nó, "Ăn đi."
Đơn giản hai chữ, lại có làm cho người khác có cảm giác không thể từ chối.
Nam hài đành phải dùng sức cắn một phần ba cái bánh trong miệng, dư lại cất ở bên trong quần áo, Cố Linh Trạch nghĩ chắc là để phần cho Linh Tử.
"Ca, ngươi đang không khoẻ nên nằm nghỉ ngơi nhiều một chút, có việc gì cần làm thì gọi ta, nếu ta không ở đây thì kêu Linh Tử" Nói xong, nam hài bưng cái chén không ra cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cố Linh Trạch hiện tại nghĩ trăm lần cũng không hiểu, khuôn mặt này đúng là của hắn nhưng nam hài vì cái gì vẫn luôn gọi hắn là ca? Linh Tử cũng là nam hài hay là muội muội?
Y phục mặc trên người tuy rằng dơ bẩn không nhìn ra được màu sắc, nhưng kiểu dáng tuyệt đối không phải loại hắn thường ngày nhìn thấy, chính mình tại sao lại bị thương rồi tới đây?
Nghĩ nghĩ đột nhiên cảm thấy đau đầu, choáng váng, sau đó ngất đi.
Cố Linh Trạch nghe thấy tiếng những giọt nước rơi lách tách liên tục không ngừng lên trên một phiến đá, xung quanh sương mù mờ nhạt, thế nhưng lại không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
"Linh Trạch...... Linh...... Trạch."
Đây là giọng nói của sư phụ, Cố Linh Trạch bỗng chốc nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy sương mù mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tiêu tán, trước mắt đột nhiên xuất hiện một giếng nước, sư phụ đứng ở bên cạnh giếng.
Cố Linh Trạch vừa định cất bước, sư phụ lại làm một động tác ngăn cản, khiến cho hắn thập phần khó hiểu.
Vừa định mở miệng đặt câu hỏi, lại nhìn thấy sư phụ im lặng không nhúc nhích quan sát miệng giếng trên đất, Cố Linh Trạch ngay sau đó cũng nhìn qua đi, không nhìn thì không sao, càng xem càng thấy quen thuộc, những việc trước khi hắn hôn mê dần dần hiện ra rõ ràng.
"Miệng giếng này......?" Cố Linh Trạch không tự chủ lẩm bẩm nói.
Sư phụ chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài, nói: "Ngươi nhớ ra rồi?" Cố Linh Trạch đầu tiên là gật gật đầu sau lại lại lắc đầu.
Hắn một bụng nghi vấn nhưng không biết phải nói ra như thế nào, miệng giếng này mang lại cho hắn một dự cảm không tốt, một mùi tanh ghê tởm từ miệng giếng xộc thẳng vào trong mũi khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
"Thôi, thôi, sớm biết duyên thầy trò giữa ta với ngươi ngắn ngủi, ta chỉ nghĩ truyền cho ngươi bản lĩnh, cũng bảo hộ ngươi chu toàn, ai ngờ đến......"
Sư phụ khẽ thở dài một hơi, cũng không nói hết lời.
Nói tiếp: "Ngươi chính là một đạo nguyên thần của vị tổ sư đã lập môn phái ta, năm đó Linh Việt tổ sư vì trấn áp ác giao, một nửa tiên khí tất cả tan đi, nếu không phải do Thiên Đạo vô tình, làm sao thê thảm như thế, nghĩ đến Linh Việt sư tổ năm đó như thế nào kinh thế tuyệt diễm, tu luyện chỉ mới có trăm năm liền đắc đạo thành tiên......"
Nói tới đây, sư phụ không khỏi thở dài, lại nói: "Thiên mệnh như thế, thế sự luân chuyển."
Cố Linh Trạch lúc này còn không hiểu những chuyện ly kỳ uẩn khuất bên trong, cũng không biết trong lòng sư phụ vì sao buồn bực, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Sư phụ nhìn thấy hắn như vậy, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Ta vốn không biết đoạn nhân duyên kỳ ngộ này, chỉ là tình cờ nhặt được ngươi nên mới mang người về thương ngươi sủng ngươi, truyền cho ngươi đạo pháp cũng là xuất phát từ bản tâm, nhưng vận mệnh định sẵn ngươi không phải thuộc về nơi này."
Nói tới đây, không khí có chút thương cảm.
"Vi sư cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tuy rằng nơi này cũng là thời kỳ mạt pháp, nhưng cũng may sẽ không xuất hiện cái gì Hồng Hoang chi vật, ngươi nếu ở chỗ này an cư lạc nghiệp cũng rất thích hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ngươi một thân bản lĩnh truyền thừa không thẹn với thiên sư chi danh, vi sư cũng chỉ có thể đưa ngươi đến đây, hi vọng ngươi có thể tự mình bảo trọng."
Nói xong, sư phụ lại nhìn nhìn Cố Linh Trạch, tấm tắc hai tiếng, lại nói "Đáng tiếc a đáng tiếc, ngày thường quản ngươi thật chặt, vậy nên không thể cho ngươi cơ hội lưu lại cái hậu đại."
Cố Linh Trạch vốn dĩ đang thương cảm hết sức, thế nhưng cũng nhất thời đã quên sư phụ ngày thường cũng là cái lão sư không đứng đắn.
Mắt thấy sương mù đang ngày một dày đặc, Cố Linh Trạch hô to một câu: "Sư phụ, ta trời sinh yêu thích nam nhân, ta xem ngài thân thể còn rất tốt, không bằng chạy nhanh tìm cái sư nương nỗ lực sinh mấy cái sư đệ muội đi!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe sư phụ nổi trận lôi đình quát "Cái tên đồ đệ thúi ngươi......"
Sương mù bỗng chốc ập vào trước mặt, Cố Linh Trạch hô hấp căng thẳng, trợn mắt trở về lại lều tranh.
..........
Hết Chương 1