Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 22:Chương 21




Tôi phải mất 30 giây mới tiêu hoá được câu nói đó của hắn. Hai tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, nếu không vì phấn đấu tuần này không phạm lỗi thì tôi đã đấm gãy răng hắn rồi.

Không khí xung quanh rơi vào ngượng ngùng. Có một bạn nói đỡ cho tôi:

"Linh cũng xinh mà, chỉ là không xinh bằng hoa khôi thôi. Ngũ quan tinh tế mà..."

"Ừm, cậu đừng khắt khe như vậy..."

Hắn đột nhiên cười, bộ dáng rất thiếu đòn, hàm răng đều đặn trắng bóng lộ ra:

"Tôi đùa chút thôi mà, trong lòng tôi Giu\-li\-ét này rất xinh, xinh hơn cả trong sách giáo khoa nữa."

Ừm, đây là biểu hiện của sự lươn lẹo. Tôi như thế nào tôi tự biết, hắn có khen cỡ nào đi chăng nữa cũng không làm tôi hết giận được.

Đạo diễn hô tập lại.

Hắn leo lên bờ tường bằng xốp được dựng tạm bợ ngồi, tôi phối hợp đứng bên cửa sổ. Tập trung vào vai diễn, đưa mắt nhìn xa xăm.

Phải nói hắn diễn rất đạt, đúng chất mà tác giả muốn truyền vào trong nhân vật. Chất giọng khàn khàn dễ nghe, sự quyết tâm, mê mẩn người yêu bộc lộ qua từng câu thoại, vì tình yêu chấp nhận liều mình:

"Kẻ chưa từng bị thương thì há gì sợ sẹo... Ấy, khe khẽ chứ! Ánh sáng nào vừa loé trên cửa số kia? Đấy là phương đông và nàng Giu\-li\-ét là mặt trời!..."

Hắn kéo tôi vào trong nhân vật, tôi tưởng mình đích thực là Giu\-li\-ét bước ra từ truyện của Uy\-li\-am Sếch\-xpia vậy. Hắn vừa dừng lời, tôi lập tức tiếp thoại:

"Ôi chao!"

"Nàng lên tiếng! Hỡi nàng tiên lộng lẫy, hãy nói nữa đi! Bởi đêm nay, nàng toả ánh sáng hào quang, trên đầu ta, như một sứ giả nhà trời có cách, đang cưỡi những ánh mây lững lờ lướt nhẹ trên không trung, khiến những kẻ trần tục phải cố ngước đôi mắt trắng dã lên mà chiêm ngưỡng."

Từng câu chữ lọt vào tai khiến da gà tôi nổi càng nhiều, quá rùng mình tôi không chịu được nôn khan, cắt đứt dòng cảm xúc của cả đoàn.

Đạo diễn cạn lời, chẳng còn điều gì để nói với tôi nữa. Cũng tại vì hắn nói khiến tôi quá buồn nôn! Nhìn đồng hồ cũng đã là 18 giờ 24 phút rồi, cũng đến giờ về thôi. Tôi mở miệng ngỏ lời:

"Buổi tập kết thúc tại đây được không mọi người, đã muộn rồi."

Bạn đạo diễn nhìn đồng hồ, gõ tay xuống bàn ra hiệu cả đoàn tập trung, nói to:

"Yêu cầu hai bạn Rô\-mê\-ô và Giu\-li\-ét trao đổi số điện thoại về nhà tự luyện tập với nhau, nếu không cứ thế này sẽ không kịp thời gian mất. Tất cả giải tán!"

Cuối cùng cũng xong. Coi như thoát khỏi địa ngục trần gian. Tôi khoác cặp sách nhanh chóng đi trên con xe căng hải về. Từ trường về nhà cũng không xa lắm, hơn 400m thôi, nhoáng cái là tới nên tôi không đi xe.

Trời đã sẩm tối, mở điện thoại ra thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ mất con bạn thân, tôi thở dài mặc kệ, nhét điện thoại vào cặp. Thầm chửi rủa:

"Lũ mê ciu!"

Đi trên đường, tốc độ của tôi càng ngày càng nhanh, bởi tôi cứ có cảm giác bị ai đó theo sau, sợ đến nỗi không dám quay lại nhìn, tôi sợ sẽ bị biến thái bắt cóc rồi cưỡng hi\*p giống mấy vụ bên Hàn Quốc, ngày mai lại được lên báo: "Nữ sinh 12 trường THPT LQ A đi chơi với bạn trai bị bạn trai xấu xa cưỡng hiếp rồi giết chết."
Lúc đấy thì lại buồn cười.

Tôi bắt đầu chạy, trong lòng thầm cầu nguyện trời đất. Tôi đã gặp quá nhiều chuyện đen đủi rồi, làm ơn đừng bắt tôi phải chịu đựng thêm nữa. Nhưng trời không nghe lời tôi thỉnh cầu, đất cũng bị điếc luôn. Tôi chạy vấp chân vào hòn đá ngã sấp mặt xuống đất. Hai lòng bàn tay cùng đầu gối của tôi truyền đến cơn bỏng rát.

Đau, đau muốn phát khóc. Tiếng chân đằng sau tôi càng rõ ràng hơn. Khoảnh khắc đó tôi biết hôm nay là ngày tận thế với mình rồi.

Giọng nói quen thuộc vang bên tai:

"Cậu bị ngốc à, đang yên đang lành lại chạy như đi ăn cướp thế! Đau lắm không?"

Mùi hương thơm mát quen thuộc, hơi ấm quen thuộc. Lại là hắn. Tại sao tôi lại quen mất hôm nay hắn sẽ đi cùng đường với tôi chứ. Nén cơn đau, tôi nhăn nhó hỏi:

"Suốt từ nãy cậu đi sau tôi à?"

"Ừm, ai dám đi trước vợ chứ, đi sau để còn bảo vệ cậu."

Thì ra là hắn, vậy mà tôi cứ tưởng bị biến thái theo đuôi, sợ gần chết. Tôi bị ngã cũng do hắn, bao nhiêu xui xẻo của cuộc đời tôi đều do hắn mà có.

Đột nhiên tôi cảm thấy ức, ức kinh khủng. Dùng tất cả sức mạnh mà mình có, tôi đẩy hắn ra, hắn không đề phòng, ngã ngửa ra sau.

Tôi quát:

"Tránh xa tôi ra."

Hắn không nói gì cả, đứng lên phủi quần áo chân tay, không một câu trách móc tôi, bỏ đi.

Lòng bàn tay tôi xây xát chảy máu, cú ngã khiến quần tôi rách, đầu gối chảy toét máu. Tôi cố gắng đứng dậy. Hôm nay tôi mặc quần Jean bó sát, đứng lên khiến quần cọ vào vết thương, tôi đau đớn, không nhịn được kêu lên:

"Ái..."

Hắn lập tức quay lại, nhẹ nhành bế tôi lên, hắn bế theo kiểu công chúa, không để tôi nói hắn đã chặn họng:

"Cậu mà đuổi tôi một lần nữa thì tôi ném cậu ngay vào miệng con chó của tôi đấy! Ngồi im!"

Tôi im thật, không dám ho he thêm một chút nào nữa.

Hắn bế tôi về nhà, đặt tôi ngồi trên giường.

"Tủ thuốc ở đâu?"

Hắn đột nhiên hỏi khiến tôi giật bắn mình, đang sợ hắn mà.

"Ở... ở trong..."

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã biết chỗ để lấy rồi.

"Xoè tay ra."

Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Nhìn hắn rất đáng sợ, hai hàng mày cứ nhíu chặt lại.

Hắn lót xuống giường một cái khăn bông, phủi sạch bụi bẩn trên tay tôi, lấy bông thấm bớt máu.

Hắn lấy lọ cồn lên, mở miệng:

"Sẽ đau đấy."

Đau thật, biết là đau rồi mà nó đau quá, đau hơn cả tôi tưởng tượng, nước cồn chảy vào vết thương rồi chảy xuống chiếc khăn bông. Bây giờ tôi mới hiểu lí do hắn lót cái khăn xuống làm gì.

Xong hai tay, nước mắt tôi rơm rớm, hắn im lặng lau mắt cho tôi.

"Cởi quần ra."

"Hả?"

Tôi giật nảy mình, tự nhiên bắt tôi cởi quần.

Hắn vào nhà tắm lấy đưa cho tôi một cái khăn khác, nói:

"Khi nào tôi kéo quần ra thì che vào."

Tôi vẫn chưa hiểu ý cho hắn, hắn đỡ tôi đứng dậy, tháo cúc quần, kéo khoá xuống. Một phần của chiếc quần lót màu hồng lọt thẳng vào mắt hắn.

Tôi lấy khăn che lại, hắn nhẹ nhàng lột quần tôi ra sao cho không bị cọ sát vào vết thương nhất có thể, lại đặt tôi ngồi xuống, tiếp tục xử lí vết thương.

Chân tôi được quấn băng trắng xoá. Hắn cất đồ đạc rồi lại đi đến tủ quần áo của tôi, lấy một chiếc váy ném cho tôi. Đối diện với hắn tôi bị ngu hay sao ý, ngơ ngác hỏi:

"Hả?"

Hắn trả lời:

"Mặc vào, hay cần tôi mặc hộ?"

Tôi hiểu ý, vội lắc đầu:

"Không, không cần đâu."

Hắn quay người rời đi. Hình như lúc nãy tôi hơi quá đáng thì phải... Suy cho cùng hắn cũng đâu có lỗi gì, do tôi ảo tưởng rồi đổ lỗi cho hắn. Hắn đối xử với tôi như thế này, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy biết ơn hắn. Tôi không biết nữa! Tôi ngáo luôn rồi!

Chợt nhớ ra một điều tôi chưa cắm cơm làm rau, chắc bố mẹ sắp về rồi. Tôi tập tễnh bước xuống cầu thang. Thấy hắn chạy đến, không nói không rằng bế tôi xuống ghế ngồi. Hắn chưa đi, hắn đang nấu cơm giúp tôi.

"Cảm ơn cậu."

Tôi vẫn phải cảm ơn hắn chứ nhỉ, người giúp đỡ mình mình cần cảm ơn mà.

\_\_\_\_còn\_\_\_\_