Hàng Xóm Lưu Manh
Chương 98
Tôi thở dốc, bấu chặt lấy vai hắn đón nhận từng cú thúc. Con sâu siêu to khổng lồ từng nhịp, từng nhịp tiến vào cơ thể tôi, lần nào cũng chạm đến nơi sâu thẳm nhất, lần nào cũng khiến tôi không nhịn được bật ra tiếng kêu:
"Um... a..."
Cảm giác này thật tuyệt, tôi muốn hoà nhập cùng hắn mãi mãi.
Đúng như lời hắn nói, lần này hắn làm rất mạnh mẽ, rất lâu.
Hắn như hiểu được cơ thể của tôi, biết mỗi lần tôi sắp đạt cao trào mà di chuyển thật nhanh, thật mạnh, làm tôi gào thét:
"A... em yêu anh..."
Mỗi lúc cơ thể tôi rã rời, ỉu xìu, hắn lại thay đổi tiết tấu để vực tôi dậy.
Hắn chiều theo ý tôi, để tôi cưỡi ngựa trên người hắn. Chúng tôi ôm chặt nhau, dán lấy môi nhau, hai cơ thể cứ quấn quít bên nhau mặc cho cái giường rung lắc mạnh. Không biết bao lâu sau, khi cơ thể đã đẫm mồ hôi, ga giường đã ướt đẫm, hắn mới hôm chặt tôi thực hiện cú nước rút ngoạn mục, kết thúc trận đấu đầu tiên.
Nghỉ ngơi 30 phút, sau cơn vật lộn khiến hai mắt tôi díp lại, cảm giác buồn ngủ ập tới, thiu thiu chìm vào mộng đẹp, giọng hắn thì thầm bên tai:
"Em có muốn thử trong phòng tắm không?"
Lời dụ dỗ của hắn khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Uầy, làm thử trong phòng tắm sao? Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi. Đọc truyện "Đừng Bỏ Anh" của tác giả Cún, nam nữ chính quấn quít trong phòng tắm với đủ loại tư thế thấy mà mê, lúc đọc tôi còn tưởng tượng nếu mình cùng hắn nhấp nhô xập xình trong bồn tắm thì sẽ thế nào, chắc phê lắm, nhưng tôi mới chỉ dám nghĩ trong đầu, chưa từng nói ra cho hắn nghe.
Trong đầu tôi bắt đầu hiện ra cảnh hắn ấn chặt tôi vào bức tường, mặc cho nước từ vòi hoa sen chảy rũ xuống khắp người, hắn vẫn hôn tôi thật sâu, không ngừng đưa con sâu khổng lồ vào trong cơ thể tôi. Tôi sẽ cảm nhận được cảm giác tê dại, phấn khích, sung sướng mỗi khi hắn chạm đến thật sâu trong mình. Chán cảnh bế nhau thì lại để tôi lên bồn vệ sinh tiếp tục cuộc mây mưa tuyệt vời. Kết thúc lần thứ hai, hắn sẽ để tôi đổi tư thế, ví dụ như doggy, 69 hoặc La Hán đẩy xe bò chẳng hạn. Nếu phòng tắm đã quá nhàm chán, chúng tôi có thể thử cách khác. Hắn sẽ ngồi trên ghế, tôi sẽ ngồi úp lên người hắn, để con sâu khổng lồ từ từ đi vào trong, di chuyển thật nhẹ nhàng. Sau đó thử làm ở ngoài ban công cũng thú vị đấy chứ.
Trong đầu tôi tưởng tượng ra rất nhiều, hai má bỗng chốc nóng lên. Tôi nhìn hắn, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Quả thật chúng tôi đã vào phòng tắm làm những việc mà cả hai đều thích nhưng mọi chuyện không như là mơ, nó không đẹp như tôi tưởng tượng. Không có đệm êm, lưng, hông tôi tiếp xúc với nền gạch đã đau, mỗi lần bị hắn thúc còn đau hơn nhiều, tôi thương hắn nên không nói gì, cố gắng phối hợp để động viên hắn. Hắn cũng nghĩ là tôi sẽ thích nên làm hết công suất, cuối cùng tôi từ bỏ cuộc chơi, lịm đi trong đau đớn, những ý định của tôi bay đi mất.
Tôi hình như chỉ ngất đi một lúc vì khi tỉnh dậy đã thấy hắn đầy lo lắng nhìn tôi, xót xa lau rửa cơ thể tôi thật sạch sẽ.
"Anh xin lỗi, đáng nhẽ anh không nên quá đáng như vậy."
Tôi cong môi, mỉm cười an ủi:
"Không sao đâu, em rất thích. Xin lỗi đã không giữ đúng lời hứa 10 hiệp với anh."
Tôi nói điêu đấy, là ngày cuối cùng bên hắn nên tôi mới nuông chiều hắn, tự nhận lỗi về mình thôi, chứ tôi sai chỗ nào cơ chứ? Là hắn sai mà. Người đâu mà khoẻ như bò động dục, chưa xong lần thứ hai mà đã làm tôi ngất, cả người thì ê ẩm.
Hắn cũng bớt căng thẳng hơn, vuốt ve má tôi:
"Giỏi lắm, em tuyệt nhất."
Đấy, khen tôi như thế, thương tôi như thế vậy mà lúc ôm tôi đi ngủ vẫn còn cố tình xin xỏ:
"Em chịu được nữa không? Anh lại đói rồi..."
Tôi nhìn xuống dưới chân hắn, giữa hai ống quần đã căng phồng lên biểu tình. Đù, từ nãy tôi không cho hắn làm gì luôn, hắn chỉ nằm hít chút ngực của tôi thôi mà đã thế này rồi cơ á? Tôi bắt đầu sợ hãi, lo lắng cho tương lai sau này của mình.
Cũng muốn chiều hắn nhưng tôi quá mệt rồi, đành ậm ừ:
"Em ngủ, mặc anh làm gì thì làm."
Sau đó tôi ngắm mắt ngủ thật. Ý của tôi là từ chối ngầm, ai ngờ tên xấu xa này lại hiểu nhầm, tưởng rằng tôi đồng ý cho hắn thoả mãn cơn ham muốn. Tôi không biết gì cho đến khi cơ thể rung lắc mạnh mẽ, cả người nóng bừng bừng, đường thở bị thứ gì đó bịt lại khiến tôi tỉnh ngủ. Mở mắt ra thấy hắn đang hùng hục di chuyển trên người mình. Đúng thật hết nói nổi luôn.
Từ tối đến sáng hôm sau, thùng rác nhà hắn có thêm năm cái bao cao su đã qua sử dụng, thế giới vì hắn đã ô nhiễm thêm một chút. Thật đáng suy ngẫm.
May mắn, lúc hắn đi tôi vẫn có thể đứng dậy và đi tiễn, đau thì đau nhưng vẫn chịu được.
Thế nào mà chuyến bay của hắn lại hoãn hẳn một tiếng đồng hồ, bố mẹ tôi và bố mẹ hắn không thể ở lại để tiễn con trai đi hẳn, vì công việc phải về trước, cuối cùng chỉ còn lại tôi và hắn.
Hắn cứ nắm tay tôi suốt, vuốt ve đủ mọi chỗ, còn nhìn những vết đỏ trên cổ tôi cười ha hả nữa, hắn tự hào lắm cơ. Tôi đã cố tình chát kem rồi mà vẫn không che hết được.
Nhìn cổ hắn còn ghê hơn cả cổ tôi, tôi rùng mình nghĩ lại bản thân của đêm qua. Tối qua tôi bị biến thái nhập rồi. Khi gặp bố mẹ, mẹ tôi và mẹ hắn còn trêu nữa:
"Giường nứt chưa con?"
"Cổ con hôm nay có mấy vết đỏ nhìn nghệ thuật nhờ."
Hắn còn cố tình mặc một cái áo cổ rộng, lộ hết phần trên ngực đến cổ nên mấy vết hickey được phơi bày rõ rệt hơn nữa.
Hắn cứ nhìn tôi suốt, tôi đâm ra ngại nên mắng yêu:
"Sao cứ nhìn mãi thế?"
"Còn 58 phút nữa phải xa Linh rồi, phải nhìn cho thật đã."
Tôi dí trán vào trán của hắn, nỉ non:
"Nhớ anh..."
Hắn hôn nhẹ lên môi tôi, thì thầm:
"Được nghỉ anh sẽ về thăm em."
Tưởng chỉ có vậy là xong rồi sao? Không đâu, vài phút sau tôi muốn đi vệ sinh, hắn nằng nặc đòi đi theo với lí do không muốn xa tôi thêm một giây phút nào nữa. Tôi bất lực, để hắn lẽo đẽo theo sau chân mình.
Đó là một bước ngoặt mà tôi không thể ngờ tới, đến nhà tiên tri Trần Dần nổi tiếng thế giới cũng không thể đoán được tình tiết sau đó xảy ra như nào.
Cảm xúc đưa đẩy kiểu gì mà tôi và hắn... lại "đu đưa" ngay trong nhà vệ sinh của sân bay. Tôi cũng không biết lí do tại sao nữa, yêu nhau nên thế đấy.
Đó có lẽ là việc làm điên rồ nhất mà tôi từng làm trong đời. Sợ ảnh hưởng đến những người bên ngoài, càng sợ bị phát hiện nhiều hơn mà tôi phải dùng hết sức lực ngậm chặt miệng, cắn chặt răng không để cho tiếng động nào lọt ra cả. Coi như đây là món quà tạm biệt của tôi giành cho hắn đi.
Nhờ nỗ lực to lớn của tôi, không có ai phát hiện ra cả. Tôi nhấc đôi chân mềm nhũn run run bước từng bước ra ngoài dưới sự nâng đỡ của hắn. Hắn thì khỏi phải nói, phởn hết mức.
Làm xong xuôi vừa vặn cũng là lúc hắn được thông báo đến làm thủ tục, đến lúc tôi phải xa hắn rồi.
Tôi ôm hắn thật chặt, ôm lâu nhất có thể, cảm nhận nhịp đập trong lồng ngực hắn, hít lấy mùi hương cơ thể hắn.
Hắn lưu luyến nhìn tôi đến lúc khuất dần sau cánh cửa. Nước mắt tôi kìm nén suốt từ nãy cuối cùng cũng tuôn ra. Tôi không muốn khóc trước mặt hắn, tôi sợ hắn lo cho tôi, rồi đổi ý không muốn đi thì sao?
Vậy là ngay từ lúc này, chúng tôi bắt đầu hành trình yêu xa.
"Còn năm phút nữa anh lên máy bay này bé yêu ơi."
"Anh lên máy bay rồi này."
"Chuẩn bị bay rồi, lát sẽ báo cho em."
"Linh ơi cứu, anh sợ độ cao!!!"
Đó là những tin nhắn mà hắn gửi cho tôi đấy. Hắn hứa rằng sẽ luôn thông báo tình hình của hắn cho tôi, hắn đang thực hiện lời hứa đó.
\_\_còn\_\_
Dạo này ít like :\(\( buồn lắm nhó.