Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường
Vương Ngân Chi chạy ra đến bên ngoài níu tay Vương Nhất Bác lại.
- Ca ca.
Vương Nhất Bác nhìn em gái, tay đưa lên lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má em.
- Ngân Chi, anh xin lỗi, anh không thể ở lại ngôi nhà này một giây phút nào nữa.
Vương Ngân Chi nghẹn ngào:
- Ca sẽ tuyệt giao mọi người ở đây sao?
Vương Nhất Bác vuốt tóc em gái:
- Không, anh sẽ không bao giờ bỏ ba và em. Nếu muốn gặp anh hãy đến Võ Lâm Đường nhé. Em vào trong đi, anh về đây, anh sẽ gọi điện cho ba sau.
Vương Ngân Chi ôm cánh tay cậu:
- Ca ca chờ em một chút nha.
Nói xong cô chạy nhanh vào trong nhà, một lúc sau đi ra đưa cho cậu một chiếc hộp.
- Đây là bánh chiều nay em làm riêng cho anh, anh mang về lúc nào đói thì bỏ ra ăn nhé.
Vương Nhất Bác gật đầu:
- Cảm ơn em gái của anh.
Vương Ngân Chi tiễn anh trai ra hẳn ngoài cổng, nhìn anh lên taxi rồi mới quay vào trong nhà.
**********
Vương Nhất Bác về đến Võ Lâm Đường, cậu ngồi bên bàn trà ngoài sân Tĩnh Thất, tâm trạng khó tả. Rồi trong đầu nghĩ đến một người, Vương Nhất Bác liền lấy xe phóng đi.
Tiêu Chiến vừa dọn dẹp xong, anh đang định lên phòng thì nghe ngoài cổng có tiếng chuông. Anh đi ra mở, hơi ngạc nhiên vì thấy Vương Nhất Bác đứng ở đó. Tiêu Chiến vừa mở cổng cho cậu vừa hỏi.
- Sao cậu lại đến đây?
Vương Nhất Bác không trả lời, bước vào trong cổng đột nhiên kéo anh ôm chặt. Tiêu Chiến bị bất ngờ nhất thời không phản ứng kịp. Anh cảm thấy vòng tay cậu ôm anh mỗi lúc một mạnh hơn, mặt nóng bừng, anh hỏi nhỏ.
- Cậu làm gì thế?
Vương Nhất Bác đứng im lặng không nói gì, Tiêu Chiến khẽ lay cậu:
- Nhất Bác, bỏ tôi ra đi, để người khác nhìn thấy kì lắm.
Vương Nhất Bác kéo anh ra, đôi mắt nhạt màu nhìn anh, Tiêu Chiến thấy ẩn trong đó là cả một tầng mây u ám.
Vương Nhất Bác lúc này mới thấy có chút bối rối, khi ôm anh cậu thấy tim đập loạn. Tiêu Chiến hỏi nhẹ.
- Cậu có chuyện gì phải không?
Vương Nhất Bác lắc đầu.
- Không, tôi nhớ lão sư nên ghé qua chút thôi, giờ tôi về đây.
Tiêu Chiến giữ tay cậu.
- Này, cậu đã đến rồi sao không ở lại một lúc hãy về?
Vương Nhất Bác nhìn anh.
- Lão sư thực muốn tôi ở lại?
Tiêu Chiến thoáng bối rối:
- À..thì..cậu đã mất công đi cả đoạn đường đến đây nên tôi chiếu cố mời cậu tách trà.
Vương Nhất Bác cười nửa miệng:
- Nhưng giờ tôi đang đói, lão sư còn cơm cho tôi ăn không?
Tiêu Chiến:
- Cậu chưa ăn à? Cơm thì không còn nhưng tôi sẽ nấu mì cho cậu, mau dắt xe vào sân đi.
Vương Nhất Bác nghe vậy liền quay ra ngoài dắt xe vào trong sân rồi theo chân anh đi tới phòng ăn. Một lúc sau Tiêu Chiến đặt trước mặt cậu một tô mì nóng hổi, bên trên còn có cả thịt bò và rau thơm.
Vương Nhất Bác nhìn tô mì không khỏi cảm thán:
- Thơm quá.
Rồi cậu không khách sáo mà cầm đũa lên ăn ngon lành. Tiêu Chiến ngồi nhìn cậu ăn phải bật cười:
- Cậu ăn từ từ thôi, tôi không giành mất đâu.
Vương Nhất Bác ngước đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn anh.
- Đây là tô mì ngon nhất tôi từng ăn đấy.
Tiêu Chiến:
- Không ngờ kẻ như cậu cũng biết khen người khác.
Vương Nhất Bác không thèm để ý câu nói kháy đó của anh, cậu ăn hết sạch bát mì, không để lại một giọt nước, xong đưa tay xoa bụng:
- No quá, không nghĩ lại có thể được lão sư tự tay nấu cho ăn, quả thực rất ngon.
Tiêu Chiến mỉm cười đứng lên định cầm bát đũa ra rửa thì đã bị cậu giữ lại.
- Để tôi.
Tiêu Chiến:
- Hôm này cậu là khách sao có thể để cậu làm chứ.
Vương Nhất Bác nắm tay anh:
- Tôi không phải là khách.
Tiêu Chiến lúng túng rút tay ra:
- Đừng nghịch.
Vương Nhất Bác thấy anh như vậy thì hơi cười rồi mang bát đi rửa.
Tiêu Chiến mang cốc trà ra ngoài hiên đưa cho cậu, anh ngồi xuống ghế đối diện. Vương Nhất Bác nhận lấy không nói gì mà chỉ lặng lẽ cầm lên uống.
Tiêu Chiến nhìn cậu trầm mặc thì hỏi.
- Nhất Bác, cậu có phải đang có tâm sự không?
Vương Nhất Bác nhìn anh:
- Sao lão sư lại hỏi vậy?
Tiêu Chiến xoay cốc trà của mình trong tay.
- Bởi nhìn cậu không được vui.
Vương Nhất Bác:
- Vậy ư.
Tiêu Chiến.
- Ừ.
Vương Nhất Bác.
- Tôi chỉ đang tự hỏi liệu lão sư có thích tôi không?
Tiêu Chiến bị câu nói của cậu khiến anh suýt làm đổ cốc trà. Anh nhìn cậu rồi mau chóng nhìn đi chỗ khác.
- Cậu đừng có đùa những chuyện như thế này nữa, hãy lo tập trung học tập đi.
Vương Nhất Bác nhếch miệng.
- Đúng là giọng điệu của thầy giáo. Tôi về đây.
Cậu nói xong thì đứng dậy dắt xe quay đầu, Tiêu Chiến mở cổng cho cậu. Vương Nhất Bác lên xe, mắt nhìn anh như muốn ghim sâu hình ảnh người này vào trong tim. Tiêu Chiến mỉm cười.
- Cậu đi đường cẩn thận.
Vương Nhất Bác.
- Lão sư nhớ mơ về tôi.
Rồi phóng xe đi thẳng để Tiêu Chiến đứng ngẩn, mặt nóng bừng.