“Đầu bếp nhỏ họ Kiều” không chỉ có kỹ thuật nấu cơm không tốt, tốc độ lại còn chậm, chờ đến lúc được ăn cơm thì bụng Xa Thừa Vũ đã sớm đói kêu vang.
Trên bàn nhỏ bày đầy ắp tô tộ, trái lại trông rất thành ý.
Kiều Hải Tinh lấy một chai rượu vang đỏ từ trong góc ra, cười híp mắt giơ giơ trên tay nói: “Chú chú, tôi còn mua cái này nữa.”
Xa Thừa Vũ nhận lấy, nhìn thoáng qua hỏi: “Chắc giá không rẻ đâu nhỉ?” Anh nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, “Cô tiêu hết chỗ tiền thưởng kia của cô rồi đấy à?”
Kiều Hải Tinh cong môi cười, “Vốn dĩ hệ thống đó do chú giúp tôi làm, tôi phải cảm ơn chú mới đúng,” cô gãi gãi đầu, nói tiếp: “Nếu số tiền này không tiêu hết, tôi lấy dùng thì rất áy náy, ăn một bữa cơm với chú vẫn hơn!”
Cô cười ánh mắt cong cong, lời này nói ra vừa thoả đáng lại không khiến cho người khác có áp lực.
Kiều Hải Tinh có khi nhiệt tình hoạt bát, giống như ánh mặt trời rực rỡ giữa hè, có khi lại tinh tế dịu dàng, giống cơn gió nhẹ đầu xuân, ấm áp dễ chịu.
Cho dù là loại nào đi nữa cũng đều mang theo lực hấp dẫn trời sinh khiến người khác khó có thể kháng cự.
Xa Thừa Vũ rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho Kiều Hải Tinh một ly, “Uống ít thôi, rượu này tác dụng chậm lại rất nặng.”
Kiều Hải Tinh đĩnh đạc nói, “Không sao hết, tửu lượng của tôi vô cùng tốt, chú tự lo cho mình đi nha!”
Hai người ngồi bên bàn nhỏ, không biết là do đói bụng đã lâu hay vì nguyên nhân nào khác, Xa Thừa Vũ cảm thấy một bàn đồ ăn này có hương vị không tệ lắm.
Kiều Hải Tinh cụng ly, “Chú, tôi kính chú một ly,” đôi mắt cô sáng long lanh, “Cảm ơn chú đã giúp tôi tìm công việc, nếu không có sự giúp đỡ của chú chắc giờ này tôi còn phải đi biết bao nhiêu con đường vòng ý. Cũng cảm ơn chú đã giúp tôi làm hệ thống kia, bây giờ các đồng nghiệp đều đối xử với tôi rất tốt, may nhờ có chú giúp đỡ cả đấy.”
Xa Thừa Vũ chạm ly với cô, “Nói như vậy, quả thật không thể thiếu công lao của tôi…” Anh buồn cười nhìn cô bởi vì bất ngờ mà chậm rãi phồng má lên, anh nói tiếp: “Nhưng cuối cùng vẫn dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân cô để có được. Vậy… tôi chúc cô công việc thuận lợi, sớm ngày thăng chức nhé!”
Kiều Hải Tinh vui vẻ ra mặt, nâng ly lên uống.
Xa Thừa Vũ gắp thức ăn cho cô, dặn dò: “Đừng uống hết rượu, cẩn thận lát nữa lại say.”
Kiều Hải Tinh buồn bực gật đầu.
Một lát sau, Xa Thừa Vũ giống như vô tình hỏi: “Hiện tại cô cũng đã bắt đầu đi làm rồi, trong nhà không thúc giục cô tìm bạn trai à?”
Bàn tay cầm đũa của Kiều Hải Tinh khẽ ngừng lại, cô thoáng suy nghĩ, người “trong nhà” quan tâm cô có tìm bạn trai hay không đại khái cũng chỉ có bà ngoại, may thay bà ngoại luôn tôn trọng cô, sẽ không can thiệp quá nhiều vào những việc này.
Cô cười cười lắc đầu, “Không có ai cả.”
Xa Thừa Vũ nhướng mày nhìn cô, “Vậy cô không có tính toán gì trong chuyện này sao?”
Kiều Hải Tinh dứt khoát nói: “Không có nữa, hiện tại tôi chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền.”
Vẻ mặt cô trong sáng, kiên định lại quả quyết.
Xa Thừa Vũ không hiểu sao thấy sa sút.
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một tiếng.
Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, đây cũng không phải là việc khó khăn gì.
Xa Thừa Vũ hỏi: “Kiếm tiền rồi cô muốn làm gì?”
Kiều Hải Tinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn…… Tôi muốn mua một căn nhà lớn, sau đó đón bà ngoại tới sống cùng.” Đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Tôi còn muốn đặt bao hết rạp chiếu phim, một mình chiếm ba ghế, nằm xem phim, lại dùng một ghế bày đầy bắp rang và Coca. Sau đó khi đi ăn cơm tôi cũng muốn đặt bao hết, sẽ chọn ngày cao điểm, toàn bộ nhà hàng đều bị tôi bao, vung tay nhỏ lên, anh phục vụ đẹp trai cầm khay đi tới, hỏi tôi ‘Tiểu tiên nữ có tiền lại có quyền, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?’ ha ha ha ha ha……”
Xa Thừa Vũ đỡ trán, nghe cô trời nam đất bắc nói bậy bạ, nghe được đoạn phía sau lại không nhịn được đả kích cô, “Loại nhân viên phục vụ này khả năng đã sớm bị nhà hàng đuổi việc rồi.”
Kiều Hải Tinh liếc mắt nhìn anh, thở phì phì nói: “Chú à, chú đừng khinh thường tôi nhé, chờ tôi có tiền thì việc đầu tiên là mua cho chú cái dao cạo râu, để chú cạo sạch râu đi!”
Xa Thừa Vũ bị cô nói đến nghẹn lời, anh duỗi tay sờ bộ râu ngắn trên cằm.
Có lẽ là để từ sau khi bắt đầu vào ở trong khu nhà, ban đầu do tâm tình không tốt, đã quên cạo, dần dần anh bắt đầu chăm sóc mình cẩn thận hơn, đây giống như một chiếc mặt nạ, giúp anh che giấu quá khứ của mình, toàn tâm toàn ý mở ra một cuộc sống khác.
Hai người cười cười nói nói, một bàn đồ ăn cũng ăn gần hết, ngay cả chai rượu vang đỏ kia đã thấy đáy.
Xa Thừa Vũ nói không sai, rượu này tác dụng chậm mà lại nặng, chờ đến khi Kiều Hải Tinh ý thức được thì đã muộn rồi.
Đầu cô choáng váng nặng nề, bước đi cũng bắt đầu lảo đảo.
Xa Thừa Vũ nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô liền biết, cô gái nhỏ này chắc là uống nhiều quá.
“Để tôi dọn dẹp, cô đi ngủ đi.” Anh thúc giục nói.
Kiều Hải Tinh cười hi hi hai tiếng, xoay người đi.
Hai người ăn cơm vốn rất muộn, còn nói chuyện thật lâu, chờ Xa Thừa Vũ dọn dẹp phòng bếp xong là hơn mười một giờ.
Anh chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ sớm chút, kết quả vào phòng liền phát hiện Kiều Hải Tinh cuộn mình nằm ở trên giường anh.
Xa Thừa Vũ: “……”
Anh mở đèn, đi đến ngồi xuống mép giường, bất ngờ có ánh sáng làm cô gái nhỏ không quá thích ứng, lông mi nhỏ dài bất an run run, lẩm bẩm hai tiếng.
Xa Thừa Vũ vô thức cười, anh nhẹ nhàng giúp cô vén tóc mái che trên mặt qua một bên, dịu dàng gọi: “Hải Tinh, tỉnh lại đi.”
Thật ra Kiều Hải Tinh ngủ không sâu lắm, nghe thấy tiếng động thì mở to mắt, dùng cánh tay che ánh đèn.
Xa Thừa Vũ an tĩnh ngồi ở bên cạnh chờ cô.
Kiều Hải Tinh nhìn thấy Xa Thừa Vũ, cười ngây ngô hai tiếng, sau đó không vui đẩy đẩy anh, “Chú à, tôi muốn đi ngủ, chú mau về phòng mình đi!”
Xa Thừa Vũ: “……”