Khưu Khiết nhìn thấy Kiều Hải Tinh, lập tức đổi thành một gương mặt tươi cười, “Tiểu Tinh à, mau tới đây, xem mợ mang tới cho cháu cái gì này?”
Đỗ Thư Bằng đi theo phía sau Khâu Khiết, vẫn cứ xụ mặt, ông ta kéo Kiều Hải Tinh đến bên cạnh rồi chất vấn: “Kiều Hải Tinh sao cháu lại thế này, cháu mới bao nhiêu tuổi, vừa tới Bắc Kinh được mấy ngày, cái khác không học tốt, lại học ở chung với đàn ông rồi có phải hay không?”
Kiều Hải Tinh bị ông ta kéo một cái mà lảo đảo, vội giải thích: “Cậu à, không phải là ở chung, đây là bạn thuê chung phòng với cháu.”
Đỗ Thư Bằng tức muốn hộc máu, “Bạn cùng phòng cái gì mà lại tìm một người đàn ông hả, cháu là một đứa con gái mới hai mươi tuổi đầu lại đi thuê chung phòng với một người đàn ông, tương lai về sau nếu chuyện này truyền ra ngoài, cháu có xấu hổ hay không!”
Mắt thấy cậu mình càng nói càng khó nghe, Kiều Hải Tinh ngượng đến mức mặt đỏ bừng, cô kéo Xa Thừa Vũ qua, nhỏ giọng xin lỗi: “Ngại quá, chú cứ về phòng đi.”
Xa Thừa Vũ có chút lo lắng hỏi: “Đây là người nhà cô sao?”
Kiều Hải Tinh gật gật đầu.
Xa Thừa Vũ lại liếc mắt nhìn hai người Đỗ Thư Bằng một cái rồi xoay người về phòng.
Đỗ Thư Bằng thấy hai người lôi lôi kéo kéo, trong lòng càng bốc hỏa, ông ta đang muốn nổi đóa, định tới kéo Kiều Hải Tinh thì bị Khưu Khiết ngăn cản.
Khưu Khiết trừng mắt nhìn ông ta, trách mắng: “Sao ông lại như thế, đã quên chúng ta tới đây để làm gì rồi sao?”
Đỗ Thư Bằng lập tức hiểu ý, thu hồi tất cả lửa giận lại.
Khưu Khiết nhiệt tình kéo tay Kiều Hải Tinh, hỏi: “Đây là phòng của cháu phải không? Đi nào, mau dẫn chúng ta vào xem.”
Kiều Hải Tinh biết cậu mợ tới đây nhất định không phải chỉ đơn giản là thăm hỏi sức khỏe cô, cô không muốn để cho người khác thấy mấy chuyện rối loạn ngổn ngang trong nhà, vì thế nghe lời dẫn bọn họ vào phòng mình.
Một gian phòng mười mét vuông, ba người trưởng thành đứng trong này thật sự rất chật hẹp.
Khưu Khiết đứng bên cạnh Kiều Hải Tinh, cười khanh khách hỏi: “Tiểu Tinh à, cậu mợ gọi điện thoại cho cháu mấy lần, sao cháu không nghe máy?”
Kiều Hải Tinh khó khăn nói: “Mấy ngày hôm trước cháu đi công tác, ừm… lúc mở họp không được dùng điện thoại.”
Lý do này quá sứt sẹo, Kiều Hải Tinh nói xong hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Đối với Khưu Khiết, cô có cảm giác sợ hãi và muốn kháng cự, ngay cả nói dối cũng đều trở nên vụng về như vậy.
Lý do có lệ như thế cũng không làm cho Khưu Khiết mất hứng, bà ta vẫn duy trì nụ cười thân thiết, gọi Đỗ Thư Bằng một tiếng, lấy một cái túi lại đây, nói: “Tiểu Tinh à, một mình cháu sống ở Bắc Kinh, chúng ta không quá yên tâm, cho nên muốn đến xem, thuận tiện mang cho cháu một chút đồ mà cháu thích ăn.”
Bà ta nói xong liền mở một túi đồ ăn vặt ra, còn kiên nhẫn nhắc nhở: “Một cô gái từ phía nam đến phương bắc sống chắc chắn là không quen, không khí bên này quá khô hanh, cháu phải uống nhiều thước và ăn nhiều trái cây đó, nếu không chịu được thì mua máy tạo độ ẩm, đừng tiếc tiền.”
Sự quan tâm yêu thương bất thình lình này làm Kiều Hải Tinh cảm thấy sau lưng như có kim châm, cô thật sự nghĩ không ra người mợ trước sau luôn khôn khéo và tính toán tại sao lại đột nhiên quan tâm mình như vậy, Kiều Hải Tinh chắc chắn bọn họ có mưu đồ gì đó, một khi đã như vậy thì không cần giả dối khách sáo nữa.
Cô âm thầm cổ vũ chính mình, chết sớm siêu sinh sớm thôi.
“Mợ,” Kiều Hải Tinh giương mắt nhìn bà ta, hỏi một cách hết sức uyển chuyển, “Sao hai người lại biết địa chỉ của cháu?”
Mặt Khưu Khiết cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục như thường, “Đây không phải vì cháu vẫn luôn không nhận điện thoại của chúng ta hay sao, chúng ta rất lo lắng, vừa lúc ngày hôm đó cháu gửi mấy thứ thực phẩm bổ dưỡng về cho bà ngoại, là cậu cháu nhận, mặt trên có địa chỉ của cháu, chúng ta liền nhớ kỹ, nghĩ rằng về sau chẳng may có chuyện gì, cũng có thể tìm được cháu.”
Kiều Hải Tinh không khỏi cảm thán, gừng càng già càng cay nha.
Cô không nói tiếp, biểu cảm trên mặt Khưu Khiết trở nên ngượng ngùng, nhất thời trong phòng đầy lúng túng.
Có thể thấy Đỗ Thư Bằng không nhịn được khi thấy vợ mình chịu uất ức, lửa giận đè nén khi nãy lại vọt lên, đẩy mấy thứ quà vặt mà Khưu Khiết vừa bỏ ra tới chỗ Kiều Hải Tinh, tức giận nói: “Mày nhìn xem cái thái độ đấy của mày là thái độ gì, mợ mày nói chuyện với mày mà mày làm như không nghe thấy, chúng tao đi một đường xa xôi từ Chu Sơn đến Bắc Kinh là để thấy mày bày ra cái mặt lạnh đấy à!”
Kiều Hải Tinh bị cái túi ném vào tay, cô che bàn tay lại.
Dù sao cũng là người thân của mình, cho dù hiện tại cô đã ra ngoài làm việc, nhưng ngày lễ ngày tết phải về tụ họp, Kiều Hải Tinh không muốn làm bà ngoại lo lắng, cho nên không thể làm quá căng với bọn họ được, cô miễn cưỡng duy trì nụ cười, nói: “Cậu mợ, cháu dẫn hai người đi ăn cơm.”
Đỗ Thư Bằng hỏi Khưu Khiết: “Em có đói bụng không? Muốn đi ăn cơm hay không?”
Khưu Khiết cong khóe miệng, nói: “Thôi bỏ đi, sớm như vậy, tiệm cơm cũng chưa mở cửa đâu.”
Bà ta kéo tay Kiều Hải Tinh qua: “Đừng nghe lời cậu cháu, tính tình ông ấy vốn nóng nảy, nhưng ông ấy luôn quan tâm cháu nhất đấy, mùa đông năm ấy khi cháu rơi xuống sông, cậu cháu không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống cứu cháu, cháu quên rồi sao?”
Kiều Hải Tinh không quên, đó là chuyện hồi cô hơn mười tuổi, cô nhớ rõ khi còn nhỏ cậu cô đúng là đối xử với cô rất tốt, nhưng mà từ sau khi cưới mợ cô, tất cả bắt đầu trở nên không còn giống như trước kia nữa.
Cô gật gật đầu, “Cháu đều nhớ rõ.”
Khưu Khiết nhìn thoáng qua Đỗ Thư Bằng, ông ta bèn ngồi vào bên cạnh Kiều Hải Tinh, nói: “Hải Tinh à, anh họ cháu gần đây có bạn gái, một thời gian nữa phải kết hôn, cháu nhớ xin nghỉ phép để trở về tham gia hôn lễ đấy.”
Kiều Hải Tinh rất bất ngờ, thời điểm cô mới rời khỏi Chu Sơn thì anh họ cô còn đi xem mắt khắp nơi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết hôn. Nhưng trong nhà chỉ có một đứa con trai, mặc kệ thế nào, đây cũng là một tin tức tốt, cô cười đáp: “Được, vậy khi nào mọi người quyết định thời gian thì báo cho cháu, cháu sẽ trở về giúp đỡ.”
Đỗ Thư Bằng: “Giúp đỡ thì không cần, cháu cũng rất bận. Chỉ có chuyện này cần cháu đồng ý.”
Cậu cô hơi do dự, trong lòng Kiều Hải Tinh sinh ra một dự cảm xấu, cô nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Đỗ Thư Bằng thở dài nói: “Chính là,…… Chính là nhà gái yêu cầu anh họ cháu phải mua nhà, cháu cũng biết rồi đấy, nhiều năm như vậy cậu và mợ cháu cũng rất vất vả, mấy năm trước thì lo cho cháu đi học, bây giờ còn phải chăm bà ngoại, vẫn không tích cóp được đồng nào. Cho nên chúng ta nghĩ, cháu có thể sang tên căn hộ mà cha cháu để lại kia cho anh họ cháu trước hay không, để nó kết hôn ổn thỏa xong, chờ thêm mấy năm nữa chúng ta tích cóp tiền rồi gửi cho nó một khoản, đến lúc đó sẽ trả lại nhà cho cháu. Chúng ta tìm được một chỗ có quen biết, chỉ cần cháu ký tên, thủ tục này cũng có thể làm xong mà không cần cháu phải trở về Chu Sơn.”