Lý Đô Khả vừa nhìn trộm vừa rón rén đi về phía trước, bỗng một tiếng “bang” khẽ vang lên ở phía trước, sau đó ánh đèn ở bên dưới và xung quanh chân cô nối tiếp nhau sáng lên.
Thôi xong, sẽ không phải là bị phát hiện rồi đấy chứ?
Lý Đô Khả quay đầu muốn đi, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, “Khả Khả!”
Bước chân Lý Đô Khả khựng lại, cô quay người thì nhìn thấy Sở Hàng đứng trong ánh đèn.
Cậu mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh, thu hồi lại vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, cả người trông thật trang trọng và nghiêm túc.
Mái tóc của cậu dường như đã được tạo kiểu vô cùng cẩn thận, lộ ra cái trán trơn bóng và khuôn mặt thanh tú, trong vẻ thành thục lại có chút cảm giác thanh niên trẻ trung.
Lý Đô Khả không khỏi nín thở, cô nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình, trong lòng như có một tràng pháo hoa vừa nổ tung, giống như có gì đó đã quanh quẩn trong lòng cô thật lâu nay bỗng trở nên sống động như thật.
“Khả Khả!” Sở Hàng lại gọi tên cô lần nữa, cậu cầm một bó hoa đi về phía cô, bóng dáng cậu dường như trở nên cao ráo hơn dưới ánh sáng mềm mại của những ngọn đèn.
Lý Đô Khả mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì.
Sở Hàng đến gần cô, giọng cậu cất lên vừa thẳng thắn lại hết sức trong trẻo: “Khả Khả, tôi có lời muốn nói với chị.” Cậu dừng lại trước mặt cô, Lý Đô Khả cũng không dám ngẩng đầu nhìn cậu, cô lo lắng đến mức hai hàng mi rung rung.
Sở Hàng: “Thật ra tôi đã thích chị từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi đã bắt đầu thích chị.”
Cậu hơi ngượng ngùng, cúi đầu khẽ cười ra tiếng, lại tiếp tục nói: “Cho nên tôi hao tổn tâm sức tiếp cận chị, muốn ở bên cạnh chị, chính là hy vọng có một ngày chị có thể nhìn về phía tôi.”
Sở Hàng hơi dừng lại, thần sắc trở nên khổ sở, “Lâu nay tôi cũng không dám thổ lộ, tôi sợ một khi tôi nói ra chị sẽ lập tức ly hôn với tôi. Tôi sợ chị để ý chuyện tôi ít tuổi hơn chị, cho rằng tôi chỉ là hứng thú nhất thời. Nhưng tôi biết tôi không phải như vậy, Khả Khả, tôi thật sự rất thích em.”
Sở Hàng thử kéo tay cô, bàn tay Lý Đô Khả lạnh lẽo, cô hơi tránh ra nhưng không tránh được nên không động đậy nữa.
Sở Hàng dịu dàng nói: “Tôi không mong ước xa vời rằng em có thể thích tôi như tôi thích em, chỉ hy vọng em có thể cân nhắc đến tôi một chút. Tôi…… Tôi vĩnh viễn nguyện ý là người cùng em ngồi thuyền hải tặc.”
Sau vài giây, Sở Hàng thấy cô vẫn không có phản ứng gì, cậu cứng rắn nhét bó hoa vào tay cô, cười hì hì chơi xấu nói: “Cân nhắc về tôi một chút nhé?!”
Lý Đô Khả cảm thấy mình vui muốn điên lên mất, hốc mắt cô ngậm đầy nước mắt, lại còn phải nỗ lực áp chế ý cười nơi khóe miệng.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, không mặn không nhạt nói: “Nhưng mà có người chê tôi dính người mà!”
Sở Hàng lập tức chân chó nói: “Em không dính người, là tôi dính người tôi dính người nhất, tôi chính là chó nhỏ dính người, gâuu!”
Lý Đô Khả rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
Đọc Full Tại Truyện Full
Thấy cô cười, Sở Hàng vừa kích động lại vui mừng, “Em đồng ý rồi có phải hay không? Em đồng ý ở bên tôi rồi sao?!”
Lý Đô Khả: “Bây giờ lại hơi hối hận……”
Đôi mắt Sở Hàng trừng lớn, “Không kịp nữa rồi!!!”
Cậu kéo đôi tay cô qua rồi nắm chúng trong lòng bàn tay mình, chậm rãi giúp cô ủ ấm tay. Sau đó ghé sát vào tai cô, nở nụ cười đầy lưu manh, “Sở gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai rộng mở vô hạn, chị gái nhỏ kiếm được món hời to rồi!”
Lý Đô Khả khẽ đấm lên ngực cậu một cái, “Đồ bảnh chọe này! Thế mà dám lừa em hả, để rồi xem em xử anh như thế nào! Không phải anh gọi rất nhiều bạn bè thân thiết tới cổ vũ à? Sao lại chỉ có một mình anh tới vậy?”
Sở Hàng làm nũng lôi kéo tay Lý Đô Khả, “Thiết lập bạn bè thân thiết trong bài đăng kia chỉ có mình em xem được thôi, em có thể tới mới là điều quan trọng, những người khác có cũng được, không có cũng không sao mà……”
Quần chúng vây xem thật sự không nhìn nổi nữa, từ trong một góc sôi nổi đi ra, Kiều Hải Tinh kéo theo Xa Thừa Vũ, phía sau còn có Tiểu Xuyên đang cầm camera quay chụp.
Kiều Hải Tinh thở phì phò nói: “Sở Hàng!! Cậu là cái đồ qua cầu rút ván, cậu nhìn mấy ngọn nến này, mấy dây đèn này xem, là ai giúp cậu sắp đặt hả?? Thế mà cậu lại dám nói chúng tôi là mấy người có cũng được không có cũng không sao……”
Tiểu Xuyên chậm rãi đưa camera tới gần, nói thêm vào: “Còn nữa, là ai đã ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này của cậu hả……”
Sở Hàng: “……”
Sở Hàng trừng mắt ra hiệu với ba người, ý bảo mọi người chừa chút mặt mũi cho cậu ở trước mặt vợ kiêm bạn gái mới của cậu.
Kiều Hải Tinh vẫn tức giận như cũ, Tiểu Xuyên vẫn đưa ống kính quay mọi người một vòng, chuyên chú thực hiện tốt bổn phận của một nhiếp ảnh gia, dường như chỉ có Xa Thừa Vũ là nhìn hiểu sự thỉnh cầu trong im lặng của cậu.
Xa Thừa Vũ cười cười, kéo cô bạn gái nhỏ đang phồng má tức giận như cá nóc qua một bên rồi nói: “Được rồi, Sở Hàng đã đặt chỗ ở nhà hàng bên dưới rồi, họ chỉ giữ chỗ trong vòng một giờ, chúng ta phải nhanh lên.”
Sở Hàng như được đại xá, cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta dọn dẹp một chút rồi nhanh chóng đi ăn cơm thôi, đi nào đi nào!”
Xa Thừa Vũ cười như không cười nhìn cậu một cái, Sở Hàng biết, tháng sau lại phải thức đêm tăng ca rồi.
Một câu nói của Xa tổng, Sở Hàng mệt đến gãy chân!
Năm người đến nhà hàng xoay dưới lầu ăn cơm, hiển nhiên Lý Đô Khả không quá vừa lòng đối với lối ăn mặc như người đi cướp của người giàu chia cho người nghèo này của mình, nếu sớm biết người Sở Hàng muốn thổ lộ chính là mình thì cô nhất định phải trang điểm thật đẹp!
Còn bị Tiểu Xuyên chụp được nữa, ôi cái lịch sử đen tối này!
Một bữa cơm này coi như lấy máu của Sở Hàng, mọi người vui vẻ ăn thỏa thích.
Ngày hôm sau Xa Thừa Vũ phải đi Mỹ bàn chuyện hạng mục, vì thế anh đưa Kiều Hải Tinh trở về trước.
Thẳng đến khi phía đông hửng sáng, gà trống kêu từng hồi như chuông báo thức, Kiều Hải Tinh vẫn chưa chờ được Lý Đô Khả về nhà.
Cô gọi điện thoại cho Lý Đô Khả, tắt máy.
Cô gọi điện thoại cho Sở Hàng, cũng tắt máy.
Đọc Full Tại Truyện Full
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên nói lúc này chắc là hai người kia đang ăn sáng ở khách sạn rồi, bảo Kiều Hải Tinh không cần phải lo lắng làm gì.