Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 182





Tạ Nguyên nghe lão giả như vậy nói liền cười trào phúng lên.
" Ha ha ha...Tư Đồ Hút hắn không phải là Bắc Chiến Quốc Đế đô có tiếng là quân tử sao? Là thiên tài sao? Hắn lúc trước ở trước mặt mọi người đều làm ra vẻ thanh cao.

Ha hả, giờ lại đưa muội muội của mình ra dẫn dụ chúng ta để bản thân có thể chạy trốn, nếu đem tin này để Tư Đồ gia người ở trong lao ngục biết được nhi tử, tôn tử ngoan của mình lại là loại người vì mạng sống mà đưa muội muội của mình vào con đường chết ngụy quân tử, không biết có bao nhiêu kích thích đâu? Ha ha ha."
Tạ Nguyên trong mắt âm ngoan tính kế chợt lóe sau đó nhìn ba nam nhân trung niên thuộc hạ đắc lực của Lỗ Bằng bên cạnh nói." bổn thiếu gia tin tưởng với thực lực của ba vị có thể bắt được Tư Đồ Linh đi, còn lão già kia sử lý sạch sẽ là được."
Ba nam nhân hơi do dự nhìn nhau, vì ba người họ cũng sợ sẽ gặp phải bầy sói, lỡ như xui xẻo gặp phải sói Vương muốn chạy trốn hơi khó.

Nhưng ba người vẫn đồng ý, vì đây là để chứng minh thực lực của bọn ho thời khắc, chỉ có thể cắn răng đồng ý.
"Tạ thiếu gia yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

"
Tạ Nguyên rất hài lòng với thái độ của ba người, hắn nhìn Lỗ Bằng bên cạnh như là bố thí lời nói nói.
"Lỗ quản sự ngươi làm rất tốt, chờ bổn thiếu gia tìm được công chúa lúc sau, chờ trở lại Bắc Chiến Quốc nhất định sẽ nói với phụ thân đều Lỗ quản sự ngươi trở về Bắc Chiến Quốc làm đoàn trưởng dong binh đoàn Tạ gia."
"Ha ha, Lỗ Bằng tại đây đa tạ, Tạ thiếu gia nâng đỡ, Lỗ Bằng nhất định sẽ không cu phụ Tạ gia." Lỗ Bằng nghe vậy lúc này sắc mặt mới tốt lên cười nịnh bợ nói.
Mà lúc này Tư Đồ Hút đám người đang liều mạng chạy về hướng ngược chiều với Tư Đồ Linh, chỉ cần Tạ Nguyên bọn họ đuổi theo hắn, như vậy muội muội hắn có cơ hội trốn thoát Tạ Nguyên đuổi bắt.

Cũng may mắn phía trước hắn từ những dong binh đoàn ra nhiệm vụ trở lại nghe được tin tức sói Vương bị thương, chỉ cần không chạy vào khu vực bảo vệ của những con sói khác sẽ không bị tấn công, bởi vậy hắn chỉ có thể cược lần này muội muội hắn có thể trốn thoát.

Chợt đường đi xuất hiện vài lão giả chặn lại đường đi, phía sau cũng truyền đến tiếng cười đắc ý của Tạ Nguyên vang lên.

"Ha ha ha, Tư Đồ Hút ngươi sao không tiếp tục chạy trốn đi? Ngươi lúc trước không phải cao cao tại thượng, không phải rất là đắc ý sao? Giờ giống như chuột chạy qua đường cảm giác thế nào? Ha ha ha."
Tư Đồ Hút cho dù trên người chặt vật, nhưng lưng vẫn là thẳng tắp cùng Tạ Nguyên đối diện nhếch môi cười mỉa nói.
"Ha ha, Tư Đồ Hút ta cho dù là chuột chạy qua đường còn tốt hơn cẩu đồ vật quên ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn như Tạ gia các ngươi.

Nếu năm đó không có phụ thân ta dẫn người kịp thời đuổi đến, Tạ gia ngươi đã sớm bị kẻ thù tàn sát, giờ còn có ngươi ở nơi này cùng ta kiêu ngạo? Ha ha ha, chỉ trách Tư Đồ gia ta có mắt như mù, cứu một đám bạch nhãn lang các ngươi thôi."
" Ngươi cho ta câm miệng, rõ ràng là Tư Đồ gia các ngươi chỉ muốn Tạ gia chúng ta làm trâu làm ngựa cho Tư Đồ gia các ngươi mà thôi, bằng không cũng không buộc gia gia ta chém đức một cánh tay cùng những người đó tạ lỗi." Tạ Nguyên tức xanh mặt quát lên.

" Phải không? Ha hả, chứ không phải là bởi vì gia gia ngươi vì muốn giúp phụ thân ngu xuẩn nhà ngươi cùng thiếp thất người khác thông đồng bị bắt quả tang, đi đắc tội người không nên đắc tội, hại gia gia ngươi vì câu không biết dại nhi tử, cùng những người đó tạ lỗi mà tự chém đứt cánh tay bản thân sao? Nếu không phải có nhiều năm giao tình, Tư Đồ gia ta mới năng đở các ngươi Tạ gia, Tạ gia ngươi có được ngày hôm nay ư? Nhưng các ngươi Tạ gia đâu? Bạch nhãn lang một loại."
Tư Đồ Hút cho dù bị những luồn sát khí của những lão giả rắn độc kia nhìn, hắn vẫn không chút sợ hãi nói những lời nói châm biếm.

Mà ánh mắt xem thường cùng thái độ của Tư Đồ Hút làm đôi mắt Tạ Nguyên như muốn sung huyết.

Hắn lúc này cũng không kiềm chế được bản thân vừa muốn phát hỏa thì bên cạnh một lão giả âm trầm lên tiếng nhắc nhở.

" Tạ thiếu gia, có chuyện gì chờ bắt được Tư Đồ Hút cùng muội muội của hắn hỏi rõ ràng công chúa nơi đi, cùng với Tư Đồ nhị gia lưu lại vật gì mới là quan trọng."
Bọn họ tuy không biết đó là thứ gì, nhưng từ trong miệng Lỗ Bằng biết được Tư Đồ nhị gia dùng mạng để bảo vệ vật đó, nhất định không phải là vật tầm thường.
Tạ Nguyên nghe một bên lão giả nhắc nhở mới lấy lại bình tĩnh nói.
"Tư Đồ Hút, bổn thiếu gia cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của công chúa cùng đưa ra nhị thúc ngươi lưu lại đồ vật, bổn thiếu gia sẽ tha cho huynh muội ngươi một mạng, nói không chừng bổn thiếu gia cũng sẽ xin phụ thân ta nạp muội muội ngươi làm bổn thiếu gia thiếp thất cũng nói không chừng."
"Ta phi! Ngươi nằm mơ Tư Đồ Hút ta cho dù chết ở nơi này cũng sẽ không làm súc sinh làm sự."
"Hảo, hảo, Tư Đồ Hút ngươi giỏi lắm, vậy đừng trách bổn thiếu gia ta không niệm tình củ." hắn nhìn xung quanh ra lệnh."Ngoại trừ mạng của Tư Đồ Hút ở ngoài, một người không lưu."

" Là!"
Trong rừng rậm lại bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi, mà lúc này Tư Đồ Linh hai người cũng bị ba nam nhân trung niên đuổi kịp, cuộc chiến cũng nhanh chống diễn ra.

Tư Đồ Lão là Linh Huyền ngũ cấp cùng với một Linh Huyền tứ cấp và hai Linh Huyền nhị cấp chiến đấu vốn là có thể chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại ông bị thương quá nặng, còn phải thời khắc bảo vệ Tư Đồ Linh thành ra lực bắt đồng tâm.

Thời khắc ông phân tâm lại bị một nam nhân chung niên một chưởng đánh lén sao lưng bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
"Phục..."
"Tư Đồ lão người không sao chứ? "Tư Đồ Linh đở Tư Đồ lão lo lắng hỏi.
Tư Đồ lão chỉ có thể phất phất tay ý bảo mình không sao, nhưng lại học ra một ngụm máu tươi.

Lúc này Tư Đồ Linh cố nén không cho nước mắt mình chảy ra, giờ phút này cũng đã không nhịn được mà rơi xuống.

Tư Đồ lão biết những người này cũng sẽ không tha cho lão, dù gì cũng phải chết, cho dù hồn phi phách tán thì có làm sao? Chỉ cần Tư Đồ gia có thể lưu lại huyết mạch là đủ rồi.

Tư Đồ Linh thấy trong mắt Tư Đồ lão quyết tiệc ánh mắt nàng có dự cảm không tốt thì nghe được Tư Đồ lão thì thầm bên tai mình.
"Lão phu sẽ giữ chân ba người họ, tiểu thư người phải dùng nhanh nhất tốc độ chạy trốn hiểu sao?"
Chưa chờ Tư Đồ Linh kịp phản ứng, Tư Đồ lão đập tay xuống đất mượn lực bay lên không trung cách mặt đất khoảng hai méc cao, trên người linh khí toàn bộ bộc phát ra ngoài, đem ba nam nhân vây quanh lên.

Ba nam nhân thấy vậy cười càng đắc ý, vì như vậy lão bắt tử này cũng chỉ có thể chịu đựng vài phút thời gian sao đó chính là Đan điền khô kiệt mà chết.

"Ha ha ha Tư Đồ lão, ngươi cho rằng như vậy có thể giam cầm chúng ta ba người sao? Nếu ngươi ngoan ngoãn, chúng ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái, bằng không đừng trách chúng ta để ngươi sống không bằng chết tư vị."nam nhân dẫn đầu lên tiếng hâm dọa nói.
Tư Đồ lão nghe vậy chỉ cười mỉa nói.

"Phải không? " hắn nhìn Tư Đồ Linh quát lên." Tiểu thư đi nhanh."
Tư Đồ Linh như hiểu ra Tư Đồ lão muốn làm gì, nàng lắc đầu như muốn phản đối thì Tư Đồ lão quát lên.

"Người chẳng lẽ quên đi Tư Đồ gia người chết thảm như thế nào? Quên đi phụ thân người còn chờ người đến cứu? Quên đi lời nói của thiếu chủ sao? Đi!"
Tư Đồ Linh lúc này cũng nhớ đến xứ mạng của mình, nàng chỉ có thể xoay người chạy đi.

Ba nam nhân thấy vậy bật cười nói.
" Tư Đồ lão ngươi cho rằng Tư Đồ tiểu thư thực lực có thể chạy thoát chúng ta đuổi bắt sao?"
" Ha ha ha, các ngươi tất nhiên là không có thể rồi, vì lão phu sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.

" dứt lời, trên người Tư Đồ lão đột nhiên như quả cầu được bơm khí từ từ lớn dần.
"Không xong, Lão muốn tự bạo!"
Lúc này ba nam nhân mới biết được ý đồ của Tư Đồ lão, cả ba sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng bắt đầu công kích kết giới linh lực để chạy ra ngoài.

Nhưng kết giới của Linh Huyền ngũ cấp bọn họ muốn đánh nát cũng phải tốn một chút thời gian, mà mỗi lần ba nam nhân đánh vào kết giới linh lực thì Tư Đồ lão trong miệng lại tràn ra máu tươi.

Thân thể càng lúc càng phình trướng, da thịt trên người từ từ nứt nẻ ra, đau đớn như bị người nghiền nát vậy.

Cho dù như vậy nhưng Tư Đồ lão trên mặt càng lúc càng trở nên già thêm, nhưng ông vẫn nở ra nụ cười mãn nguyện.


Mà ba nam nhân thì ngược lại, ba người giống như điên lên mà dùng toàn lực công kích linh lực kết giới.

Khi kết giới vừa tan ba người trong mắt còn chưa kịp hiện lên sự vui mừng, trong đồng tử ba người chỉ hiện lên tia sáng như hủy diệt thế giới vậy.

Sau đó trong rừng rậm vang lên một tiếng nổ mạnh, làm cây cối xung quanh mấy trăm mét đều bị đứt gãy.

Mà Tư Đồ Linh cũng vì bị kình lực của dòng khí đánh bay đi, cả người đánh vào vách đá hôn mê qua đi.
Còn Tư Đồ Hút vài người bên này đều bị Tạ Nguyên người giết chết, mà Tư Đồ Hút lúc này cũng bị Tạ Nguyên đạp dưới chân, hắn đắc ý nói.
"Ha ha ha, Tư Đồ thiếu gia ngươi cũng có ngày bị bổn thiếu gia ta đạp dưới chân a? Cảm giác thế nào? Ngươi có....!"
Chợt một tiếng nổ thanh vang lên.

Tuy tiếng nổ không lớn nhưng vẫn làm bọn họ nghe được rõ ràng, mà tiếng nổ đó lại là từ phương hướng ba nam nhân đuổi theo Tư Đồ Linh hai người.

Tạ Nguyên sắc mặt khó coi hỏi.
" Trưởng lão, ngươi biết là chuyện gì sao?"
Lão giả sắc mặt âm trầm đáp." Có Linh Huyền cấp bật tự bạo.

Tiếng nổ này sẽ kinh động đến rất nhiều Linh thú, chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này mới được.

"
_________________________________.