01
Ta nhập cung năm mười bốn tuổi, vừa vào cung liền được phong làm Thục phi.
Nhưng vào đêm tân hôn, ta nhìn đứa trẻ trên ngực mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta lẩm bẩm trong lòng, con trai hoàng đế đều đã lớn như này rồi sao?
"Nhóc con, ngươi đi sai chỗ rồi." Vừa nói vừa túm một nắm đậu phộng trên giường cho hắn.
Nhóc con bĩu môi, giọng nói ngọt ngào như sữa, dáng vẻ rất mềm mại: "Trẫm không đi sai.”
Nghe hắn nói xong, ta dùng tay nhéo nhéo mặt hắn.
"Không ngờ hoàng thượng lại là một đứa trẻ."
"Không quy củ." Tiểu hoàng đế nghiêm mặt.
Đúng vậy, ta chính là không hiểu quy củ, cũng không biết tuổi tác của đương kim hoàng đế.
Ta vừa sinh ra đã bị đích mẫu ném đến thôn trang, mãi đến nửa tháng trước mới được đón về phủ Thừa tướng, vội vội vàng vàng đưa ta vào cung.
Đích mẫu sẽ không dạy ta quy củ, bà ta chỉ mong ta chết trong thâm cung.
Sau khi a nương biết được đã khóc đến gần như tắt thở, nhưng nếu không vào cung, ta sẽ bị đưa đến chỗ lão vương gia làm thông phòng.
Ta nhìn thấy tiểu hoàng đế đổ đậu vào ống tre rồi kể cho ta nghe về hạt vừng già và chuyện mục nát trong nhà ta.
Tiểu hoàng đế dụi dụi mắt, ngu nga ngu ngơ nhìn ta: "Khương Kiều Kiều, trẫm giúp ngươi dạy cho bọn họ một bài học được không?"
Ta chưa kịp trả lời thì bỗng ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh xào xạc rất lớn.
Tiểu hoàng đế nắm lấy tay ta, rón ra rón rén mở cửa sổ.
Chỉ thấy hai cô bé mặc cung trang nằm bên ngoài, miệng còn đang liếm kẹo hồ lô ở lối vào hẻm Đông Tam.
Khi cô bé nhìn thấy hai chúng ta, đôi mắt to lóe lên.
"Người mới đến của ngươi à?"
Sau khi tiểu hoàng đế giới thiệu, ta mới biết người vừa nói chuyện là hoàng hậu Giang Chi Ngư của hắn, còn nữ tử cao lớn bên cạnh là quý phi Tôn Ngôn.
Hoàng hậu năm nay tám tuổi, quý phi mười hai tuổi, đều mới vào cung cách đây không lâu.