Đêm khuya, ta ngồi cạnh ngưỡng cửa suốt đêm.
Còn đang ngơ ngác thì tiểu Ngư Nhi đi tới, mãi đến khi nàng ấy nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ta mới tỉnh táo lại.
Tiểu Ngư Nhi ngồi trước mặt ta, đôi mắt xanh đen, hiển nhiên là cả đêm không ngủ.
"Khương tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể nhìn hoàng đế ca ca..."
Ta nắm tay tiểu Ngư Nhi, hỏi nàng muốn xuất cung về nhà hay ở lại trong cung.
Tiêu Ngư Nhi sửng sốt: “Về nhà?”
“Đã nhiều năm rồi ta không về nhà, không biết họ còn nhớ ta không nữa.”
"Nhưng Khương tỷ tỷ, tỷ nói thế này là có ý gì?"
Ta nói quyết định của thái hậu cho tiểu Ngư Nhi nghe.
Ta cản không được Ngôn Ngôn muốn đi theo Bình An, nhưng tiểu Ngư Nhi vẫn còn trẻ, chặng đường phía trước của muội ấy vẫn còn dài.
Nếu có thể về nhà làm một người bình thường thì tốt biết bao.
Nàng đơn thuần cái gì cũng không hiểu, sao có thể sống sót trong thâm cung ăn thịt người được chứ.
“Còn Khương tỷ tỷ thì sao?”
"Muốn ở bên hoàng đế ca ca sao?"
Ta đáp một tiếng, đưa ra quyết định của mình.
Cho dù tình huống thế nào, ta cũng sẽ ở cạnh Ngôn Ngôn và Bình An.
Nhưng điều ta lo lắng nhất là Đoàn Đoàn và tiểu Ngư Nhi.
Tiểu Ngư Nhi nói: “Khương tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi.”
“Ta sẽ ở trong cung thay tỷ chăm sóc Đoàn Đoàn.”
“Chốt nhé, năm sau chúng ta sẽ cùng nhau ngắm tuyết.”
"Đợi đến sinh thần của muội, mọi người nhất phải tặng quà cho muội đó."
"Được."