03
“Ngươi là thứ nữ thừa tướng?”
Nghe thái hậu nói vậy, ta không phủ nhận.
Bởi vì ta biết trước mặt Quan Công không thể giở đại đao.
Người Đại Chu đều biết thái hậu cùng tiên hoàng tay trắng làm nên sự nghiệp, vì bất mãn tiên hoàng thiên vị Thiếp phi nên đã dẫn binh trấn giữ tiền tuyến.
Nhưng không ngờ mẫu tộc của thái hậu bị tiên hoàng làm khó, thái hậu dẫn cả triệu quân trực tiếp bao vây kinh thành yêu cầu giải thích.
Sau đó tiên hoàng băng hà, tân đế lên ngôi.
Lúc đó Thiếp phi kia sớm đã biến thành người lợn, ném vào bãi tha ma.
Ta gật đầu nói đúng.
Thái hậu cười lạnh nói: "Thứ nữ cũng tốt, nghe lời, ai gia vốn dĩ cũng là thứ nữ.”
Nói xong bà nắm tay ta ngồi lên giường.
Bà rút chiếc trâm vàng ra khỏi đầu rồi rạch một đường trên tay ta.
Máu rơi xuống khăn tay, trông đặc biệt chói mắt.
"Ngươi biết đây là ý gì đúng không?"
Ta gật đầu, hít một hơi thật sâu.
Thái hậu nói tiếp: “Hoàng đế vừa lên ngôi nên không có thực quyền, chỉ khi sinh ra hoàng tử mới có thể tự mình chấp chính.”
“Mấy ngày này ai gia sẽ để hoàng đế ở lại cung của ngươi, qua một khoảng thời gian sẽ tuyên bố ngươi đã mang long tự.”
Mắt ta đột nhiên mở to, nhiều lần xác định lại thì tiếp tục gật đầu.
Bởi vì ta phát hiện dường như thái hậu mới là người có tiếng nói nhất trong cung.
Nhưng ta không hiểu, Thái hậu tại sao phải gấp như vậy.
Việc triều chính đều đã nằm chắc trong tay Thái hậu, quyền lực không hề suy giảm như Thái hậu đã nói.
Thái hậu không nói nhiều, chỉ bảo ta đừng có nhiều lời, tự biết chính mình sẽ có không ít lợi là được.