Nhát kiếm này như không hề sợ cái chết.
Với nhát kiếm này, hắn không nghĩ về cuộc sống.
Thẳng thắn đối mặt với cái chết.
Lòng không tạp niệm.
Một nhát kiếm thuần túy nhất.
Đây là một nhát kiếm mạnh nhất từ sau khi hắn trở thành kiếm tu.
Nhát kiếm này giúp hắn đạt đến cảnh giới Kiếm Tiên.
Thiên Long viễn cổ trong tầng mây đó nhìn chằm chằm Diệp Quân người kiếm hợp nhất, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Ông ta từng thấy vô số thiên tài ở tổng viện thư viện Quan Huyên nhưng người trước mặt này dù là ở cả tổng viện thư viện Quan Huyên cũng được xem là thiên tài.
Dù là tổng viện thư viện Quan Huyên cũng rất hiếm thấy Kiếm Tiên trẻ tuổi như vậy.
Nếu để tổng viện Quan Huyên biết được nơi này lại có một thiên tài trẻ tuổi như vậy…
Nghĩ đến đây, sự kinh sợ trong ánh mắt ông ta lập tức trở thành sát khí.
Vì nếu để tổng viện Quan Huyên biết được ở đây có một Kiếm Tiên mười bảy tuổi thì nói không chừng tổng viện sẽ phá vỡ nguyên tắc đưa thanh niên này đến tổng viện Quan Huyên.
Nếu là thế thật thì tức là đang chôn một quả bom hẹn giờ.
Ngay cả tộc Thiên Long viễn cổ cũng không dám xem thường tiềm năng của một Kiếm Tiên mười bảy tuổi.
Nghĩ thế ông ta bỗng tức giận gào lên.
Rầm!
Một ngọn Long Hỏa màu đỏ bỗng rơi xuống từ trên trời.
Rầm rầm!
Bỗng chốc, cả trời đất trở nên hư ảo.
Cùng lúc đó chỉ trong chớp nhoáng, kiếm ý mà Diệp Quân phóng ra bị phá vỡ.
Rầm!
Diệp Quân rơi xuống từ trên không trung, xung quanh hắn, kiếm ý không thể ngăn được Long Hỏa.
Cơ thể hắn bắt đầu bị thiêu đốt.
Bởi vì kiếm ý đó nên không bị tan chảy trong tích tắc.
Nhưng kiếm ý của hắn lại biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Hai mắt Diệp Quân chậm rãi nhắm lại.
Hắn biết hắn sắp chết rồi.
Vậy thì chết thôi.
Đúng lúc này một luồng kiếm quang bỗng bao bọc lấy hắn, Long Hỏa trên người hắn biến mất.
Lúc này một cái bóng cả người toát ra ánh sáng màu vàng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân mở mắt ra, khi nhìn thấy cái bóng đó hắn sửng sốt: “Tháp gia?”
Người ra tay chính là Tiểu Tháp.
Mọi người đều dời tầm mắt sang Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp cười nói: “Cứ thế mà muốn chết à?”
Diệp Quân cười khổ.
Nhiều khi sống chết không phải do mình có thể quyết định.
Tiểu Tháp mỉm cười, đang định nói gì đó, đúng lúc này Thiên Long viễn cổ đó bỗng nói: “Ngươi…”
Tiểu Tháp bỗng ngẩng đầu lên đánh một quyền ra.
Ánh sáng màu vàng đó lao thẳng lên trời.
Ầm!
Thiên Long viễn cổ đó bị ánh sáng đó đánh vỡ, sau đó dần tan biến.
Tiểu Tháp lạnh lùng nhìn Chân Long bắt đầu tan biến nói: “Ta cho ngươi nói chuyện rồi sao?”
Mọi người đều hóa đá.
Thiên Long viễn cổ thế mà lại bị đánh nát như thế?
Mặc dù chỉ là một hình ảnh phản chiếu nhưng đó cũng là Thiên Long viễn cổ.
Ly Vân nhìn Tiểu Tháp, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Ông ta không ngờ nhà họ Diệp nhỏ bé như thế mà hôm nay lại có hai ông lớn xuất hiện.
Mẹ kiếp!
Có ông lớn kiểu này mà nhà họ Diệp vẫn còn lăn lộn ở hạ giới, các ngươi đang đùa đấy à?
Thiên Long viễn cổ sắp tan biến hết trong không trung đó bỗng nói: “Người đến kia, ngươi dám để lại tên không?”
Tiểu Tháp không cảm xúc nói: “Ta không có tên, nhưng người đời gọi ta là Tháp gia, nếu tộc Thiên Long viễn cổ ngươi muốn trả thù thì cứ đến, ta vô địch, các ngươi tùy ý”.
Mọi người: “…”
“Láo xược!”
Thiên Long viễn cổ đó bật cười: “Ngươi vô địch? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày, ngươi…”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Bớt lải nhải cho ta”.
Nói rồi nó vung tay lên, một luồng sáng lao lên trời.
Rầm!
Hình ảnh phản chiếu của Thiên Long đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sắc mặt đám Chân Long đó xám như tro.
Thôi xong!
Lúc này sắc mặt đám cường giả tộc Thần Qua và Ly Vân cũng vô cùng khó coi.
Họ đều không ngờ đằng sau nhà họ Diệp lại có hai cường giả tuyệt thế như thế.
Nhưng họ vẫn không thể nào hoảng loạn được.
Tộc Thần Qua là gia tộc có được số mệnh của người mang thiên mệnh đời trước, không phải là gia tộc mà ai cũng có thể tiêu diệt.
Tiểu Tháp nhìn đám người tộc Thần Qua: “Đứng yên đừng động đậy, ai động đậy ta giết người đó”.
Nói rồi nó đi đến trước mặt Diệp Quân.
Lúc này cả người Diệp Quân đều đã bị thiêu đốt bị thương, có thể nói là cực kỳ thảm hại.
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân nhếch môi cười: “Vẫn ổn”.
Tiểu Tháp gật đầu, nó do dự rồi nói: “Không trách ta chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Sao lại thế? Nếu không nhờ ngươi ra tay thì ta đã chết rồi, sao ta có thể trách ngươi?”
Tiểu Tháp nói: “Nếu ta ra tay sớm hơn…”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Làm người phải có lương tâm, Tháp gia lại không nợ ta, cho ta trở thành kiếm tu, giúp ta trưởng thành, đây đã là ơn nghĩa lớn lắm rồi, sao ta có thể yêu cầu thêm ngươi điều này điều kia chứ?”
Tiểu Tháp thở dài, cảm xúc rất phức tạp.
Chủ nhân đầu tiên luôn thờ ơ với sống chết, không phục là giết, không phải đang giết người thì đang trên đường giết người.
Chủ nhân thứ hai cũng là một thanh niên nhiệt huyết, mặc dù da mặt dày thật đấy nhưng cũng đối tốt với mình.
Chủ nhân thứ ba… phải nói là nó thật sự rất yêu mến tên này.
Có lẽ nuôi hắn bên ngoài là đúng đắn.
Tiểu Tháp cảm khái một hồi.