Bên ngoài Huyền Tháp.
Diệp Khải nhìn Diệp Quân trước mặt, cười nói: "Diệp Quân ca, ta còn phải đến một nơi khác, e rằng chúng ta phải từ biệt tại đây rồi!"
Diệp Quân gật đầu hỏi: "Đệ thiếu tiền không?"
Diệp Khải lắc đầu: "Đủ dùng ạ!"
Diệp Quân khẽ cười: "Được!"
Diệp Khải bỗng hỏi: "Diệp Quân ca, còn tám tháng nữa đến trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo, đến lúc đó huynh cũng sẽ tranh, đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Khải suy nghĩ rồi nói: "Đến lúc đó đệ cũng sẽ tham gia!"
Diệp Quân cười nói: "Thế thì tốt quá!"
Diệp Khải cười đáp: "Đúng vậy ạ!"
Mà lúc này, ông lão canh tháp trước đó bỗng xuất hiện trước mặt hai người!
Ông lão canh tháp nhìn hai người rồi nói: "Hai cậu nghĩ Hám Thiên Tông kia sẽ tha cho hai cậu sao?"
Hai người Diệp Quân im lặng.
Ông lão canh tháp nhìn chằm chằm hai người: "Biết Hám Thiên Tông không?"
Diệp Khải đang định nói thì Diệp Quân bỗng cười: "Chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao?"
Ông lão canh tháp sững sờ.
Diệp Quân cười nói: "Tiền bối, một Hám Thiên Tông nho nhỏ không đáng để ta quan tâm!"
Nói xong hắn kéo Diệp Khải quay người rời đi!
Ông lão canh tháp đứng nhìn bóng lưng Diệp Quân, ông ta siết chặt tay phải, trầm ngâm một hồi lâu như đang đắn đo điều gì đó, sau đó ông ta thả tay ra, quay người rời đi!
...
Sau khi Diệp Quân và Diệp Khải rời đi, Diệp Khải rời khỏi Huyền Giới luôn.
Trong một tầng mây, Diệp Khải nhìn trận pháp dịch chuyển phía sau lưng rồi trầm lặng.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong thức hải của y: "Tâm tư người huynh đệ của con rất thâm sâu đấy!"
Diệp Khải không hiểu: "Sao sư phụ lại nói vậy?"
Giọng nói kia cười nói: "Có biết vì sao lúc nãy cậu ấy lại nói câu kia không?"
Diệp Khải ngờ vực: "Vì sao ạ?"
Giọng nói kia: "Cậu ấy nói vậy là để doạ lão già kia, vừa nãy lão già kia đã có ý xấu với hai người các con rồi!"
Diệp Khải khẽ cười: "Con cảm thấy Diệp Quân ca nói không sai, chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao? Sao phải sợ?"
Giọng nói kia bỗng bật cười: "Ha ha! Cũng đúng, chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao?"
Diệp Khải cười rồi bay về phía xa.
Trên đường đi, giọng nói kia bỗng nói: "Nếu ngày sau trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, con đối đầu với cậu ấy thì con sẽ làm gì?"
Diệp Khải cười: "Chưa nói đến việc số mệnh đại đạo không nằm trong tay con, dù có nằm trong tay con, chỉ cần Diệp Quân ca cần nó, con tặng cho huynh ấy thì có sao?"
Nói rồi, y biến mất ở phía cuối tầng mây.
...
Huyền Tháp.
Diệp Quân tới thẳng tầng chữ Tiên!
Vì hắn phát hiện tầng chữ Hoàng không có tính khiêu chiến đối với hắn!
Bây giờ hắn có ba ngàn vạn kim tinh, có thể nói là đủ để tu luyện trong thời gian ngắn! Nhưng nói chung thì vẫn không đủ!
Vì sau này Nạp Lan Ca khôi phục lại thân xác cũng phải tốn rất nhiều tiền!
Hơn nữa, sau khi khôi phục là thân xác, Nạp Lan Ca tu luyện cũng tốn rất nhiều tiền!
Thế nên hắn tiết kiệm tiền cho cả hai người!
Sau khi vào tầng chữ Tiên, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn quay người nhìn thì thấy gần đó có một chàng trai!
Nhìn thấy chàng trai này, Diệp Quân sững người.
Chàng trai cũng ngơ ra!
Chàng trai này chính là Tần Yêu kia!
Tần Yêu trầm giọng hỏi: "Không phải ngươi nên tới tầng chữ Hoàng à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Yếu quá!"
Tần Yêu im lặng.
Gã cho rằng đối phương đang diễn, nhưng gã không thể phản bác được.
Diệp Quân cười nói: "Ngươi có muốn trở về bản thể để đấu với ta không?"
Tần Yêu lắc đầu: "Không!"
Diệp Quân cạn lời.
Tần Yêu bỗng hỏi: "Ngươi đã giết Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông à?"
Diệp Quân gật đầu.
Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi biết ca ca của hắn là ai không?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Giết thì cũng đã giết rồi! Bây giờ nói mấy điều này có ích gì đâu?"
Tần Yêu trầm giọng nói: "Ca ca của hắn sẽ tới tìm ngươi đấy!"
Diệp Quân nói: "Thế thì ta chôn luôn ca ca của hắn!"
Tần Yêu giơ ngón tay cái: "Đỉnh!"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tần huynh, ngươi so với tên Lưu Băng kia thế nào?"
Tần Yêu lắc đầu: "Ta không bì nổi, hắn là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, tuy không thuộc tốp dẫn đầu nhưng ta cũng không bì nổi".
Diệp Quân nhíu mày: "Ngươi cũng không bì nổi à?"
Tần Yêu gật đầu: "Ngươi có thể hiểu là thế này, phàm là những người tới đây tu luyện đều không ổn cho lắm! Vì nếu ổn thì họ đã tu luyện ở đại lục Tiểu Quan và đi đấu hạng hết rồi! Sở sĩ bọn ta tới đây đều là vì không thể lăn lộn bên đó được, hiểu chưa?"
Diệp Quân nhìn Tần Yêu: "Hai chúng ta bắt tay nhau có thể đánh lại hắn không?"
"Ê này!"
Tần Yêu bỗng trở nên đề phòng hẳn: "Ngươi đừng nói bừa nhé, chúng ta không thân lắm đâu!"
Diệp Quân khẽ cười: "Ta chỉ hỏi thử ấy mà!"
Tần Yêu nhìn Diệp Quân rồi nói: "Chắc chắn ngươi đã che giấu thực lực, còn về việc che giấu bao nhiêu phần thì ta không biết! Ta chỉ nói về sức chiến đấu nếu ngươi không che giấu thực lực thôi nhé, nếu với sức chiến đấu như vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại Lưu Băng. Lưu Băng kia ở cảnh giới Đại Kiếp đấy, hơn nữa ngươi phải hiểu một điều rằng chất lượng cường giả cảnh giới Đại Kiếp ở bên đó ít nhất phải gấp mười lần trở lên chất lượng cường giả Đại Kiếp ở Trung Thổ Thần Châu!"
Gấp mười lần trở lên!
Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: "Nói vậy là nếu gặp hắn, ta phải dùng sát chiêu ngay lập tức mới được!"
Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Đó là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, bảng Yêu Nghiệt đấy! Nói thế này đi nhé, Trung Thổ Thần Châu của huynh tính tới bây giờ chỉ có một vị yêu nghiệt lên được bảng, chính là vị yêu nghiệt tuyệt thế của đế tộc Bất Tử. Ngoài vị đó ra thì thế hệ trẻ của Trung Thổ Thần Châu các huynh không ai có thể đánh lại được Lưu Băng!"
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Tần Yêu hơi sững người: "Ngươi, cái tên này, đúng là điếc không sợ súng, hay là nên nói tố chất tâm lý của ngươi tốt đây?"
Diệp Quân cười: "Tố chất tâm lý của ta tốt đấy!"
Tần Yêu lắc đầu: "Thế thì ta phải phục ngươi rồi, ta rất tò mò, sao ngươi có thể luôn giữ được trạng thái tâm lý này?"
Diệp Quân khẽ cười: "Đừng tranh cãi với kẻ ngốc!"
Vẻ mặt của Tần Yêu cứng đờ.
Mẹ kiếp!
Tên khốn này đá xéo ai đấy?
Diệp Quân lại hỏi: "Tần huynh, nếu ngươi không biến hình đánh với ta thì đi đi! Ta bỏ tiền để vào đây, lãng phí thế này ta thấy đau lòng lắm!"
Tần Yêu lắc đầu than: "Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không ở đây, mà đang trốn chạy!"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ở đây thì dù có là cảnh giới đỉnh cấp cũng không được động thủ, đúng không?"
Tần Yêu ngẩn người, một giây sau thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Ngươi cố ý ở lại đây đợi tên Lưu Băng kia!"
Diệp Quân gật đầu.
Chạy á?
Chạy đi đâu?
Chạy về Đạo Môn chỉ liên luỵ sư tỷ và sư phụ thôi!
Thế nên hắn chọn ở lại đây đợi!
Hắn biết người của Hám Thiên Tông chắc chắn sẽ tới đây!
Ân oán nhân quả này, mình hắn gánh!