Diệp Quân đứng đó nhìn chiếc nhẫn trước mặt, lặng im một lát rồi thầm nói: “Tháp gia, tiền bối Giản của Thần tộc quen với cha mẹ ta đúng không?”
Tiểu Tháp lặng thinh chốc lát rồi nói: “Phải”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Dù sao có hỏi nữa Tháp gia cũng sẽ không nói.
Thủ đoạn lừa người của Tháp gia quả thật không khéo cho lắm.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn trước mặt đi, vào lúc này thẻ bài gỗ bên thắt lưng hắn đột nhiên khẽ rung lên.
Diệp Quân sửng sốt.
Bây giờ hắn là người đứng ở vị trí hạng nhất Võ Bảng của thư viện Quan Huyên nên nếu có người khiêu chiến hắn, thẻ bài gỗ này sẽ nhắc hắn, chỉ cần hắn chấp nhận lời khiêu chiến thì có thể nghe theo thẻ bài gỗ này dịch chuyển đến trong Võ Tháp.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Sư tỷ, ta phải đi đây một lát”.
Nói rồi hắn biến mất khỏi đó.
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Tiểu sư đệ này, ngày nào cũng chỉ biết tu luyện, rất bận rộn. Đúng thật là, đệ ấy còn chẳng biết đến yêu đương nữa là”.
…
Trong Võ Tháp.
Diệp Quân vừa xuất hiện trong Võ Tháp đã nhìn thấy một chàng trai.
Chàng trai mặc áo bào dài, mày kiếm, đôi mắt tinh tú, thân hình thẳng tắp, ánh mắt hiện lên tia sắc bén, chắp tay sau lưng, thờ ơ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chàng trai không nói gì.
Chàng trai bỗng nói: “Ngươi chính là Diệp Quân đã đoạt mất hạng nhất lúc ta không có ở đó à?”
Nghe thế, Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi chính là người đứng đầu Võ Bảng”.
Chàng trai vô cảm nói: “Đứng ở vị trí đầu bảng lâu như thế, cảm thấy vui sướng không?”
Diệp Quân nhíu mày: “Hôm đó là ngươi không đến, có liên quan gì đến ta?”
Người kia cười mỉa: “Không sao, hôm nay lại đánh một trận, mong vị trí đứng đầu của người vẫn giá trị. Ngươi…”
Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất, lúc này chàng trai này mới nhận ra kiếm của Diệp Quân đã chạm đến giữa trán của hắn ta.
Vẻ mặt chàng trai cứng đờ.
Diệp Quân nhìn hắn ta: “Giá trị thế nào?”
Sắc mặt chàng trai cực kỳ khó coi.
Diệp Quân thu kiếm lại nói: “Xưng hô thế nào?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Diệp Hỏa Phụng”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Diệp công tử, ngươi quen với An Đạo Tân của nhà họ An à?”
Diệp Hỏa Phụng lắc đầu: “Không quen”.
Diệp Quân nhìn Diệp Hỏa Phụng: “Thế này đi, cuộc tỷ võ lần này xem như ngươi thắng”.
Diệp Hỏa Phụng sửng sốt.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu có ai hỏi, cứ nói ta đấu với ngươi một trăm hiệp, ngươi gặp vận may đánh bại được ta, thế nào?”
Diệp Hỏa Phụng nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn tỏ ra là mình yếu”.
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Hỏa Phụng lặng thinh.
Diệp Quân nói: “Ngươi cũng không muốn người ngoài biết chúng ta chỉ đánh một hiệp đã kết thúc chứ?”
Diệp Hỏa Phụng im lặng một chốc rồi lắc đầu.
Không phải hắn ta không thể chấp nhận thất bại nhưng nếu bị truyền ra ngoài, chỉ mới một hiệp hắn ta đã bị đánh bại thì hắn ta sẽ mất hết thể diện.
Phải biết rằng, trước đây Diệp Hỏa Phụng cũng là một nhân vật tầm cỡ có máu mặt.
Có thể thất bại nhưng không thể để mất mặt.
Nghĩ đến đây, Diệp Hỏa Phụng gật đầu: “Được”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đưa thẻ bài gỗ tượng trưng cho vị trí thứ nhất cho Diệp Hỏa Phụng.
Diệp Hỏa Phụng do dự một lúc rồi nói: “Ta không phải là người không thể chịu thua, sở dĩ ta làm điều này chủ yếu là để giúp ngươi, nếu không Diệp Hỏa Phụng ta sẽ không làm những việc vô liêm sỉ như vậy, Diệp Hỏa Phụng ta có bị đánh chết cũng sẽ không làm, ngươi hiểu rồi chứ?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hiểu rồi, ngươi chỉ là trượng nghĩa giúp ta thôi”.
Diệp Hỏa Phụng gật đầu, sau đó nói: “Vậy chúng ta xem như là bạn rồi nhỉ?”
Hắn ta cảm thấy người trước mặt rất lợi hại, hoàn toàn có thể làm bạn.
Diệp Quân cười nói: “Ừ, sau khi ra ngoài, nếu được thì ngươi diễn giống giúp ta một chút”.
Diệp Hỏa Phụng gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Thật ra Diệp Quân không nói hắn ta cũng sẽ diễn giống thật.
Chuyện này liên quan đến thể diện của mình.
Diệp Quân cười nói: “Sau này gặp lại”.
Dứt lời, hắn đi đến trong trận pháp dịch chuyển bên cạnh, sau đó biến mất.
Diệp Hỏa Phụng đứng đó nhìn thẻ bài gỗ trước mặt, khẽ nói: “Từ nay về sau, ta phải khiêm tốn hơn mới được, núi này cao thì có núi cao hơn”.
Nói xong, hắn ta nhìn xung quanh, sau đó đấm một cú vào bụng mình.
Phụt!
Diệp Hỏa Phụng nôn ra máu, hắn ta tiện thể lau trên mặt, thoáng chốc cả gương mặt be bét máu, sau đó hắn ra khỏi Võ Tháp, vừa ra khỏi Võ Tháp, bảng xếp hạng bên cạnh Võ Tháp lập tức thay đổi.
Người đứng trước Võ Tháp cũng sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Hỏa Phụng.
Diệp Hỏa Phụng thắng rồi ư?
Mọi người đều biết thật ra người đứng đầu Võ Bảng là Diệp Quân.
Dù sao danh tiếng hiện giờ của Diệp Quân rất lớn, dù hắn muốn che giấu thân phận cũng không được.
Mọi người cứ nghĩ Diệp Hỏa Phụng đi khiêu chiến với Diệp Quân chắc chắn sẽ thua.
Thế nhưng mọi người không ngờ Diệp Hỏa Phụng lại thắng?
Diệp Hỏa Phụng nhìn mọi người, ho khù khụ mấy tiếng, sau đó chắp tay nói: “Gặp may, gặp may thôi”.
Mọi người đều im lặng không nói.
Thắng thật rồi.
Diệp Quân đã rớt khỏi vị trí thứ nhất rồi sao?
Chẳng mấy chốc tin tức về việc Diệp Quân thua Diệp Hỏa Phụng nhanh chóng lan truyền khắp thư viện Quan Huyên.
Trong một phòng sách, khi Cố viện chủ nhận được tin tức này, ông ta chỉ khẽ nói: “Biết rồi”.
Trong đại điện yên tĩnh không người, Cố viện chủ khẽ nói: “Che giấu sao? Tiếc là cho dù ngươi che giấu thế nào cũng vô dụng! Đáng tiếc”.
…
Phủ nhà họ An.
Khi nhận được tin này, An Đạo Tân không khỏi cau mày: “Thua Diệp Hỏa Phụng ư?”
Cách đó không xa, một ông lão gật đầu: “Đúng thế, Diệp Hỏa Phụng bị thương nặng, hẳn là cũng thắng trong thê thảm”.
An Đạo Tân nhắm mắt lại: “Là ta đã đánh giá cao hắn rồi sao?”
Ông lão do dự một chút, sau đó nói: “Hẳn là hắn có thực lực thật, nhưng ta nghĩ tính không thực tế hẳn là rất lớn, dù sao nơi này cũng không phải tổng viện thư viện Quan Huyên, Đại Kiếm Tiên ở nơi này chắc chắn có giá trị hơn hẳn Đại Kiếm Tiên ở thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Tân lặng im một chốc rồi nói: “Khi cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo bắt đầu, ta sẽ tự tay giết hắn”.
Vốn dĩ còn nghĩ sẽ đánh tập thể nhưng bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa.
Cô ta muốn một mình giết hắn.