Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 196: Làm gì cũng được




Một vòng xoáy cực lớn xuất hiện ngay phía trên đấu trường, ngay sau đó cả bầu trời sôi trào, uy lực đáng sợ liên tục từ trên trời giáng xuống.

Trời đất phải run sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Nhà họ An thế mà lại cho mời một vị tiên tổ.

Phải biết là mấy chục triệu năm nay nhà họ An ngoại trừ hai Võ Thần cực kỳ xuất sắc đó, họ còn sinh ra rất nhiều cường giả đỉnh cấp.

Các cường giả này mới là lá bài cuối cùng của nhà họ An.

Mặc dù những cường giả này đa số không ở Thanh Châu, nhưng đều để lại phương tiện bảo toàn mạng cho nhà họ An, đề phòng bất trắc.

Mặc dù người đến chỉ là hư hồn nhưng khí tức mạnh mẽ này lại gấp mười lần cường giả cảnh giới Thần Kiếp.

Đây là muốn tiến công dồn dập!

An Nhã cay độc nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Ta muốn xem thử, kiếm của ngươi…”

Đúng lúc này, người phụ nữ váy đỏ bỗng ngẩng đầu lên nhìn luồng sáng trắng ở phía chân trời, ngay sau đó…

Ầm!

Luồng sáng đó bỗng bị phá tan, tiên tổ nhà họ An vừa được ngưng tụ bỗng bị tan biến ngay trước mắt mọi người.

Mọi người đều ngây ngốc.

Vừa ra trận đã biến mất.

Mọi người hóa đá tại chỗ.

Đại Kiếm Đế lại mạnh đến mức này ư?

An Nhã đứng cách đó khá xa bị ghim trên tường cũng há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

Không còn nữa!

Cụ tổ của mình cứ thế biến mất sao?

Mọi người đều đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Vừa xuất hiện đã bị giết chết!

Diệp Quân ở bên cạnh người phụ nữ váy đỏ lặng thinh, thầm run giọng nói: “Tháp gia?”

Tháp gia không nói gì.

Lúc này người phụ nữ váy đỏ nhìn An Nhã, mặt không cảm xúc: “Còn người nào không?”



An Nhã nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Ngươi là ai, có thể nói tên của ngươi không?”

Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu: “Ngươi xứng hả?”

An Nhã tức giận: “Ta không xứng ư? Nhà họ An ta đứng vững ở vũ trụ Quan Huyên hàng vạn năm, cường giả vô số, hơn nữa còn từng có hai Võ Thần, ngươi có tài đức gì mà dám khinh thường nhà họ An ta?”

Người phụ nữ váy đỏ nhìn An Nhã: “Hai Võ Thần thì lợi hại lắm sao?”

An Nhã sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên hung ác: “Thật nực cười! Đúng là nực cười! Một kiếm tu nhỏ bé mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy, đúng là nực cười thật, ngươi có biết ếch ngồi đáy giếng là gì không?”

Người phụ nữ váy đỏ bình tĩnh nói: “Gọi ra đây”.

Nói rồi bà ấy ngừng một chốc rồi nói: “Bảo hai Võ Thần của nhà họ An cùng ra đây”.

“Huênh hoang!”

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên ở phía chân trời, ngay sau đó một người đàn ông bước trên không đi đến.

Nhìn thấy người đến, An Nhã mừng rỡ: “An…”

Lúc này, người phụ nữ váy đỏ bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, thoáng chốc đầu của người đàn ông trung niên đó bay thẳng lên trời hàng ngàn trượng, máu văng tung tóe dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người.

Mọi người đều hóa đá.

Lúc này tất cả mọi người đã từ trạng thái chấn động chuyển sang sợ hãi.

An Nhã khó tin nhìn người phụ nữ váy đỏ ở đằng xa: “Ngươi…”

Lúc này bà ta đã hoàn toàn ngơ ngác.

Giết trong tích tắc!

Lại là trong tích tắc!

Rốt cuộc người này là ai?

Lúc này, người phụ nữ váy đỏ bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, mặc dù bây giờ Diệp Quân trông khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã kinh hồn bạt vía.

Kiếm Đế?

Diệp Quân im lặng không nói.

Có thể Tháp gia đã nói dối mình.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy đỏ khẽ nói: “Cô…”

Cô!



Nghe được chữ này, đôi mắt bình tĩnh của người phụ nữ váy đỏ cuối cùng có một tia gợn sóng, nhìn Diệp Quân trước mặt, bà ấy bỗng nghĩ đến một người, thế là ánh mắt dần trở nên dịu dàng, bà ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi chỉ vào ai ở đây thì người đó chết”.

Chỉ người nào thì người đó chết!

Diệp Quân sửng sốt.

“Ngông cuồng!”

Đúng lúc này, thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng bước ra, gã nhìn chằm chằm người phụ nữ váy đỏ nhếch miệng cười nói: “Chẳng qua chỉ là một Đại Kiếm Đế, mạnh miệng quá nhỉ”.

Nói rồi gã lấy một miếng vảy rồng, sau đó đẩy vảy rồng ra, một tiếng rồng gầm đáng sợ từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi truyền đến.

Gọi người!

Ở nơi sâu nhất của tinh không, một con Thiên Long viễn cổ dài hàng chục vạn trượng đang điên cuồng xé tan thời không, lao về phía Trung Thổ Thần Châu.

Ngay lúc này, người phụ nữ váy đỏ bỗng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt này…

Vèo!

Ở chỗ sâu nhất trong tinh không, một tiếng rồng gầm chói tai bỗng vang lên, sau đó một đầu rồng cực lớn bay ra, Thiên Long viễn cổ đó nhanh chóng rơi xuống từ trong tinh không.

Ngã xuống!

Thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ đứng trước mặt người phụ nữ váy đỏ nhìn chằm chằm bà ấy cười mỉa: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, bà ngồi chờ chết đi”.

Người phụ nữ váy đỏ bình tĩnh nói: “Vậy à?”

Thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ nhìn chằm chằm người phụ nữ váy đỏ: “Hôm này không chỉ muốn giết bà mà còn giết luôn cả người mà bà hộ đạo, diệt mười tộc của bà”.

Một Đại Kiếm Đế?

Tộc Thiên Long viễn cổ không sợ, chỉ cần không phải là kiểu quan hệ đó thì một cái Đại Kiếm Đế có gì phải sợ?

Thời đại khác nhau rồi!

Bây giờ điều nên chú trọng là người đông.

Chỉ sợ sau lưng người phụ nữ này có người chống lưng, nhưng vừa rồi gã nghe được những lời An Nhã nói, người trước mặt này là một tán tu bình thường.

Một mình?

Không có chỗ chống lưng!

Thế chẳng phải có thể tùy ý làm gì cũng được sao?

Nghe thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ nói thế, người phụ nữ váy đỏ khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Nhà ngươi ở đâu? Chỉ một hướng đi”.

Tiểu Tháp: “…”