Nếu lúc này Đại Chu ra tay với Đạo Môn thì Đạo Môn sẽ không còn sức đánh trả.
Sở dĩ ông ta làm thế là đánh cược.
Đánh cược rất lớn.
Một lần hết mọi thứ.
Lúc này mà rút lui đã không còn khả năng nữa, nếu đã thế thì dồn toàn lực.
Nếu thắng thì bắt đầu từ bây giờ Đạo Môn sẽ một bước lên cao.
Nếu thua thì từ lúc này Đạo Môn sẽ bị tiêu diệt.
Đạo Quân nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, sau đó xoay người cúi người thật thấp với nơi nào đó: “Mong sư tổ phòng địch”.
Trên bầu trời ở dãy núi xa xôi, sư tổ nhà họ Đạo ngẩng đầu lên, ngay sau đó cụ ta tiến đến một bước, cụ ta đã xuất hiện trước mặt cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, sau đó cười nói: “Đợi ta ăn xong miếng mía này”.
Sư tổ nhà họ Đạo nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Ác Đạo Minh”.
Cô gái áo đỏ không nói gì, chỉ tiếp tục gặm mía.
Sư tổ nhà họ Đạo xoay người nhìn Đạo Quân, Đạo Quân vội cúi người chào.
Sư tổ nhà họ Đạo đánh giá Đạo Quân một hồi rồi lắc đầu: “Thiên phú quá kém”.
Đạo Quân: “…”
Sư tổ nhà họ Đạo lại nói: “Mục tiêu của cô nương này hình như không phải là nhà họ Đạo ta, ngươi sử dụng trận pháp này chắc là có nguyên nhân khác”.
Tất nhiên là Đạo Quân không dám giấu, chỉ đành nói thật.
Nghe Đạo Quân nói xong, sư tổ nhà họ Đạo nhìn đến Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, khi nhìn thấy Diệp Quân, mắt cụ ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đạo Quân nói: “Nhân cách của Diệp công tử này rất tốt, hắn đã hứa chỉ cần vượt qua kiếp nạn hôm nay, sau này chắc chắn sẽ đưa nhà họ Đạo ta lên đỉnh cao”.
Sư tổ nhà họ Đạo nói: “Hắn là người nhà họ Đạo ta à?”
Đạo Quân lắc đầu: “Không phải”.
Sư tổ nhà họ Đạo khẽ gật đầu, sau đó xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội màu xanh ngọc chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bắt đầu từ bây giờ, Diệp công tử này là sư đệ của ta”.
Sư đệ!
Mọi người đều ngơ ngác.
Người hoang mang nhất là Đạo Quân.
Chuyện gì đây?
Sư tổ, người ở đây đang nhận đệ tử thay sư phụ đấy à?
Vấn đề là sư phụ của người là ai cơ chứ?
Vì ở nhà họ Đạo, vị trước mặt này đã là sư tổ rồi, cụ ta còn sư phụ à? Chưa từng nghe nói.
Chu Phạn nhìn ngọc bội trước mặt, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Sư tổ nhà họ Đạo nhìn Chu Phạn, khẽ cười không nói gì.
Chu Phạn im lặng một lúc rồi nhận lấy ngọc bội: “Ta nhận thay Diệp công tử”.