Trần Nhất Thiên bình tĩnh nói: “Nếu làm theo Quan Huyên Pháp thì không thể kiếm được tiền…”
Nói rồi gã mỉm cười: “Thứ có thể kiếm được tiền là những luật pháp bị Quan Huyên Pháp cấm”.
Ông lão do dự, sau đó nghiêm túc nói: “Thiếu chủ hẳn đã từng nghe chuyện của tộc Thiên Long, dạo này thư viện bắt đầu điều tra toàn bộ, ta nghĩ chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Không sao, nơi này núi cao, hoàng đế lại xa, cách rất xa vũ trụ Quan Huyên, thư viện không có khả năng quản lý đến đây”.
Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ sợ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài”.
Trần Nhất Thiên khẽ cười: “Ai dám?”
Ông lão nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên nói tiếp: “Những thế lực ở Thiên Giới đó đều được hưởng lợi, hơn nữa sau này nếu muốn có nhiều lợi ích hơn thì chúng chỉ có thể trông cậy vào nhà họ Trần chúng ta, thế nên họ không thể đắc tội với chúng ta. Về đám dân thường bên dưới…”
Nói rồi gã nhìn về Đại lục bị vứt bỏ phía dưới, mỉm cười nói: “Những người như họ sống cũng đau khổ, ta để họ đi đầu thai trước để họ bớt đau khổ hơn, nói đến cùng ta vẫn đang làm chuyện tốt”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Ông lão nhìn Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
…
Lúc này, Đại lục bị vứt bỏ đã hoàn toàn hỗn loạn, vốn dĩ đã không có trật tự gì, bây giờ biết được cả đại lục sẽ bị phá hủy hoàn toàn trong một tháng, một chút trật tự còn lại đã biến mất trong thoáng chốc.
Điều đáng sợ nhất là nghe nói có những thế lực ở Thiên Giới sẽ phái một phi thuyền khác xuống một ngày sau đó, nhưng cần có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên được, mà muốn mua một Thiên Huyền Lệnh thì cần năm trăm linh tinh.
Năm trăm!
Thế là tất cả mọi người điên cuồng cướp giật, mong có thể lấy được linh tinh để mua Thiên Huyền Lệnh.
Lúc này ngay cả thư viện Thần Miều mỗi ngày đều có người chết thảm…
Cướp giật!
Điên cuồng!
Đủ kiểu bạo lực…
Hôm nay Diệp Quân gặp Chúc Đào và thím Khương ở trước cổng.
Hai người vác bao lớn bao nhỏ, trong tay Chúc Đào cầm một cái cuốc, trước trán gã quấn một lớp vải, miếng vải thấm máu, mà cách họ không xa có một cô bé, cô bé đang túm đầu một người đàn ông, vừa đâm thật mạnh vừa đếm: “Hai trăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai…”
Chúc Đào: “…”
Thím Khương: “…”
Lúc này, Táng Cương như nhận ra điều gì, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, thu con dao lại rồi quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Táng Cương biến mất ở đằng xa, hắn vội đi đến trước mặt hai người Chúc Đào: “Đào huynh, thím Khương, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Đào vội nói: “Diệp đệ, ngươi có nhìn thấy Tiểu Hạnh đâu không?”
Diệp Quân nói: “Đi, ta dẫn hai người đi tìm cô ấy”.
Nói rồi hắn dẫn hai người vào trường học viện, lúc này học viện vô cùng hỗn loạn, Chúc Đào đang ôm chặt cái cuốc, mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn. Mặc dù gã là người tốt bụng nhưng lại không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên lúc này phải hung hăng mới có thể sống.
Chúc Hạnh Nhiễm ngồi ở một bên không nói gì.