Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái ở bên cạnh, cô gái bình tĩnh nói: “Muốn đánh bại được đối thủ thì trước tiên phải hiểu rõ về đối thủ của mình trước đã.”
Diệp Quan nói: “Ý của Tam tỷ là muốn ta hiểu về Ác sao?”
Cô gái nhìn Diệp Quân, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng, cô ta khẽ gật đầu: “Đệ có biết Ác là gì không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phóng hỏa, giết người, cướp đoạt, cưỡng bức, bắt cóc.”
“Quá phiến diện rồi.”
Cô gái khẽ lắc đầu: “Đệ hiểu quá ít về Ác của thế gian.”
Diệp Quân cung kính hành lễ: “Mong Tam tỷ chỉ dạy.”
Cô gái mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục. Cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân, Diệp Quân có phần nghi ngờ.
Cô gái bình tĩnh nói: “Trong quyển trục này có ghi chép lại về một vụ án của nhân gian, đệ xem thử đi.”
Diệp Quân mở quyển trục ra, khi đọc được một nửa, hắn giận tím mặt: “Cầm thú, đáng chết! Đáng chết!”
Bên trong quyển trục ghi chép về một người cha ruột đã dâm ô chính con gái mình.
Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển trục khác bay tới, Diệp Quân mở ra xem, sắc mặt thoáng chốc tức giận đến tái nhợt.
Trong quyển trục ghi chép về việc một người cha ruột đã đẩy hai đứa con của mình từ trên lầu cao xuống chỉ để lấy lòng bạn gái mới.
Cô gái lại đưa cho Diệp Quân một quyển trục khác. Diệp Quân nhận lấy quyển trục, sau khi xem xong, cơ thể hắn khẽ run rẩy.
Bên trong quyển trục ghi chép về việc một cô gái cùng với tình nhân của mình đã ngược đãi đứa con trai ruột ba tuổi cho đến chết.
Cô gái nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Những quyển trục ở đây đều ghi chép về Ác ở trong nhân gian. Khi đệ thực sự tiếp xúc với mặt tối tăm và xấu xa nhất của thế gian này, đệ mới biết được bản chất của con người xấu xa đến mức nào. Thế tục có câu ngạn ngữ, khi mắng người họ sẽ thường nói không bằng heo chó, thực ra, heo chó còn không bao giờ Ác bằng một vài người.”
Diệp Quân im lặng, sắc mặt có phần khó coi.
Cô gái nhìn Diệp Quân, lòng bàn tay cô ta mở ra, một quyển trục xuất hiện trong tay cô ta. Cô ta nhìn Diệp Quân: “Quyển trục này ghi chép về việc một cậu bé mười hai tuổi đã bạo hành chết bạn học. Cậu ta chỉ vì một chuyện cực kỳ nhỏ mà đã hại chết bạn học của mình. Đệ nói xem, người này có đáng chết không?”
Diệp Quân không chút do dự đáp: “Đáng chết!”
“Thật đáng chết!”
Cô gái lại nói: “Nhưng đệ có biết, cha của người này nghiện cờ bạc, lại không có mẹ. Từ khi sinh ra cha cậu ta đã dạy cậu ta phải lấy ác làm vinh quang. Nếu cậu ta dám không tuân theo dù chỉ một chút thì sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.”
Diệp Quân sững sờ.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Ai sai?”
Diệp Quân do dự một lát rồi đáp: “Tất nhiên là người cha sai.”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Gia đình vô cùng quan trọng với trẻ con. Có những đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã có cha mẹ tốt. Cha mẹ của bọn họ sẽ trải đường cho họ, dạy họ về lễ nghĩa lòng tự tôn, dạy họ về đúng sai, dạy họ biết về quy tắc vận hành của thế giới này. Nhưng có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã phải đối mặt với một gia đình vô cùng khủng khiếp. Không hề có ai chỉ dạy cho bọ, bọn họ làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, cha mẹ của họ không chỉ không giúp đỡ được họ, mà thậm chí còn muốn kéo chân bọn họ lại.”
Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Có những đứa trẻ không ngừng vươn lên, không đi vào con đường sai trái, cuối cùng còn có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà thoát khỏi gia đình vốn có của mình. Nhưng thực ra đa số sẽ bước sai đường. Những đứa trẻ bước đi sai đường đó, bọn họ là người có lỗi, là Ác, cũng rất đáng chết, nhưng vấn đề cốt lõi…”
Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Bản chất.”
Diệp Quân khẽ đáp: “Vì trong vũ trụ, Ác là một dòng chảy không ngừng,”