Người thần bí khẽ mỉm cười: “Tuổi nhỏ như vậy đã làm kẻ nghịch đạo, phải nói rằng ngươi rất lợi hại đấy.”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Hết cách, ba đời nhà ta ai nấy đều cứng đầu, thà chết vinh còn hơn sống nhục.”
Người thần bí cười ha ha: “Ta rất thích những kẻ cứng đầu, bởi vì những kẻ như thế phải phá vỡ từng chút một mới thú vị. Tiểu tử, ngươi đừng khiến ta quá thất vọng.”
Vừa dứt lời, ông ta đã lao về phía Diệp Quân như một tia sét.
Rắc rắc!
Vào khoảnh khắc ông ta lao đến, thời không xung quanh trong nháy mắt rạn nứt, hơn nữa còn lan rộng ra bốn phía với tốc độ cực kỳ nhanh. Trong nửa hơi thở đã bao phủ toàn bộ tinh vực.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, không thể thở được trước áp lực của khí tức của người thần bí đó.
Mà Diệp Quân còn bị người thần bí nhắm tới, lúc này mới là người chịu áp lực lớn nhất. Giờ khắc này, hắn cảm thấy ngạt thở giống như bị đuối nước. Nhưng một khắc sau, hắn xoay cổ tay, ba loại sức mạnh huyết mạch cùng với kiếm ý trật tự ở trong cơ thể cuộn trào ra. Luồng khí tức khủng khiếp bao trùm lấy hắn bị đẩy lui vài trượng. Ngay sau đó, khi người thần bí lao tới, luồng khí thế đó cũng đột nhiên dâng cao giống như dời non lấp biển mà lao về phía hắn, muốn nghiền nát hắn.
Gần như là cùng lúc, một kiếm của Diệp Quân chém ra. Vì trong tay hắn đang nắm giữ nhà họ Thanh Huyên, cộng với sự gia tăng của sức mạnh huyết mạnh và kiếm ý trật tự. Vì vậy một kiếm này của hắn cứ như vậy mà xé toạc luồng khí thế kia. Mà vào khoảnh khắc nắm đấm và kiếm chạm vào nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên bùng nổ ở trong trời đất. Tiếp theo đó, Diệp Quân và người thần bí kia đồng thời lùi mạnh về phía sau. Khi Diệp Quân sắp đụng vào màn sáng phù văn, thì một bàn tay giữ hắn lại. Chính là Tam tỷ.
Cách đó không xa, người thần bí cũng dừng lại. Ông ta cúi đầu nhìn tay phải của mình, trên tay phải của ông ta có một vết kiếm thật sâu, khiến ông ta hơi kinh ngạc. Trong chốc lát, ông ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở phía xa xa: “Kiếm này của ngươi vậy mà có thể phá vỡ được thần thể bất hủ này của ta. Thú vị!”
Phía xa, Diệp Quân dừng lại, lau máu trên khóe miệng, sau đó nhìn người thần bí: “Ngươi rất tầm thường!”
Hắn không phải giả bộ. Vốn tưởng rằng thực lực của kẻ trước mặt này vô cùng mạnh, nhưng khi giao chiến thì hắn lại phát hiện kẻ này thật sự kém Phạn Chiêu Đế rất xa.
Không đúng, hai người căn bản không thể so sánh được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc, thực ra thực lực của Phạn Chiêu Quân có lẽ đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp mười rồi.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, người thần bí lập tức bật cười: “Ta tầm thường sao? Đúng là một con kiến hôi ngu dốt, ngươi có biết tên của ta không? Ngươi…”
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Quân đã cầm kiếm chém đến trước mặt ông ta.
Mà ở bên kia, một cô gái đang bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang xảy ra ở bên dưới.
Diệp Quân rất ghét đối thủ nói nhảm trong lúc chiến đấu, vừa nghe thấy người thần bí này nói nhảm, hắn đã cảm thấy rất phiền, vì vậy, xuất kiếm rất dứt khoát.
Hắn thật sự không hiểu những người thích thể hiện trong lúc chiến đấu nghĩ cái gì?
Đánh nhau mà cũng cần phải thể hiện sao?
Sau khi đi ra, vẻ mặt của hắn hoàn toàn thay đổi.