Phải biết rằng một khi bắt đầu sẽ không thể nào dừng lại, không thành công thì chỉ có một con đường chết!
Diệp Quân chợt nói: “Ta phải thử xem”.
Thời Dư và Trú Hàn nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Trú Hàn bỗng dưng cất lời: “Thánh tử”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Trú Hàn, Trú Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Không có đường lui đâu, người thật sự muốn thử sao?”
Diệp Quân cười đáp: “Ta vốn đã không có đường lui rồi”.
Dứt lời, hắn xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Trú Hàn rơi vào im lặng.
Thời Dự ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn sẽ có cơ hội”.
Trú Hàn quay đầu nhìn về phía Thời Dư, Thời Dư nói: “Kiếm Đạo của hắn cũng rất đặc biệt”.
Đều là kiếm tu, ông ta có thể cảm nhận được khí thế kiếm đạo trên người Diệp Quân, đó là một kiếm đạo vô cùng mạnh mẽ.
Trú Hàn khẽ thở dài nói: “Không ngờ muốn trở thành Chân Thánh lại khó khăn như thế”.
Đương nhiên cô ta cũng muốn trở thành Chân Thánh, nhưng sau khi thấy quá trình tu luyện của chân thánh Hạo Nhiên, cô ta thật sự thấy hơi tuyệt vọng.
Người bình thường thật sự không thể làm được như thế…
Chẳng trách chân thánh lại hiếm có như thế…
Thời Dư bỗng nói: “Tu luyện đi!”
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Khi nãy sau khi xem quyển Kiếm Kinh Khổ Nạn kia, ông ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều điều, dù ông ta không thể đi theo con đường đó, nhưng ông ta cũng có thể tham khảo.
Diệp Quân đi tới một bờ biển, hắn ngồi trên một tảng đá lớn, gió biển thổi tới rất mát mẻ.