Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ ra, một lát sau, khuôn mặt cậu bé trắng bệch, run giọng nói: “Gà, tại sao lại là gà chứ? Nửa năm tiền ăn của ta!”
Diệp Quân: “...”
Thấy thiếu niên kia ôm hai con gà thất thiểu rời khỏi phòng khách, Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh: “Trong số những quả trứng các cô bán có rồng sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Có.”
Diệp Quân hiếu kỳ: “Nhiều không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Trong một trăm triệu quả trứng, chỉ có một quả trứng rồng.”
Mẹ kiếp!
Đôi mắt Diệp Quân trợn tròn: “Ai là người nghĩ ra ý tưởng thất đức này chứ? Đây không phải là hại người sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặt không cảm xúc: “Ta nghĩ ra đó.”
Diệp Quân: “...”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Giá trị của một quả trứng rồng tương đương với mấy chục ngàn viên đế tinh, còn một quả trứng bình thường chỉ có ba mươi viên tiên tinh, một viên đế tinh có thể đổi được mấy chục nghìn viên tiên tinh, muốn dùng ba mươi viên tiên tinh đổi lấy trứng rồng, chính là đổi nhỏ lấy lớn, bản thân nó đã là một ván cược rồi.”
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Vậy xác suất này, cô có công bố ra ngoài không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Không.”
Diệp Quân cười nói: “Dùng nhỏ đổi lớn, bản thân nó đã là một ván cược, câu nói này ta rất công nhận, nhưng cô không công bố xác suất này ra ngoài thì cũng chẳng khác nào ngụy trang lừa gạt người khác.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày, trong tộc Đệ Nhất, chưa từng có ai dám nói với cô ta như vậy.
Thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta chỉ nói vậy thôi.”
Nói xong, hắn đi về đằng xa.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, sau đó đi lên theo.
Sau khi Diệp Quân đi dạo một vòng tầng thứ nhất, hắn lại đi lên tầng hai, vật bán tầng hai cao cấp hơn rất nhiều so với tầng một, ở đây chỉ có khoảng một trăm quầy, khách hàng cũng ít hơn so với tầng dưới.
Đi dạo một lát, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới tầng thứ sáu, tầng sáu không bán đồ mà là một hội trường đấu giá, bây giờ có một trận đấu giá đang diễn ra.
Diệp Quân vốn định rời đi, nhưng ngay lúc này, hắn như cảm nhận được điều gì mà xoay người nhìn lên hội trường đấu giá, ở trong đó, một cô gái mang thanh kiếm gãy lên, thanh kiếm kia bị gãy một đoạn, chỉ có một phần mũi kiếm dài bằng hai ngón tay, toàn thân ngăm đen.
Thấy thanh kiếm kia, Diệp Quân nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấy vẻ mặt của Diệp Quân, đang định hỏi thì lại nghĩ ra điều gì đó nên không nói nữa.
Từ lúc đi tầng thứ nhất đến bây giờ, hai người vẫn chưa nói lời nào.
Đằng xa, người phụ nữ cầm thanh kiếm gãy lên, cười nói: “Chư vị, kiếm này được người bán thần bí tình cờ có được, kiếm tuy đã gãy, nhưng cũng không phải vật tầm thường, giá quy định là một trăm ngàn viên đế tinh, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười ngàn viên.”
Một trăm ngàn viên đế tinh!