Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, vũ trụ là nhiều thực thể, các nền văn minh nhiều như sao đầy trời, mỗi một văn minh đều có cảnh giới tu luyện khác nhau, võ đạo cũng vậy. Thế nên cảnh giới phân chia của từng vũ trụ cũng khác nhau, bởi vậy mới có vài cường giả tự mở ra lối đi riêng, sáng tạo nên cảnh giới mới..."
Nói rồi, cô ta lại gắp thêm một miếng sườn xào chua ngọt ăn.
Tất nhiên Diệp Quân hiểu rõ ý của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, muốn ngược dòng Tuế Nguyệt thì còn phải phụ thuộc vào đó là nơi nào nữa, như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Nếu là Đại Đế thì có thể ngược dòng đến nền văn minh thời đại tiền sử không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: "Có thể".
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã nói trước: "Nhưng bọn họ không dám".
Diệp Quân nghi hoặc: "Tại sao?"
Đế Nhất Tĩnh Chiêu trả lời: "Bởi vì dòng sông Tuế Nguyệt đó quá dài, hơn nữa bên trong còn có một loạn sức mạnh pháp tắc rất kỳ lạ, cho dù là ai ngược dòng Tuế Nguyệt cũng đều phải tiêu hao tuổi thọ của bản thân, cho dù có là Đại Đế cũng vậy. Ngươi ngược dòng bao nhiêu năm tháng thì cũng phải tổn hao bấy nhiêu tuổi thọ, bình thường thì tuổi thọ Đại Đế có gần ba tỉ năm, nói cách khác, một vị Đại Đế nhiều nhất cũng chỉ có thể ngược dòng ba tỉ năm, trừ khi người đó có thể phá rách pháp tắc đại đạo Tuế Nguyệt của vũ trụ này".
Diệp Quân cau mày lại, hắn không ngờ rằng còn có hạn chế như vậy, thế là liền hỏi: "Với thực lực của Đại Đế, không thể dùng biện pháp mạnh để phá vỡ à?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Có thể, nhưng không ai dám, cũng sẽ không ai làm vậy".
Diệp Quân gắp một miếng sườn vào bát Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cô nói chi tiết hơn đi".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Sở dĩ không dám là vì dòng sông Tuế Nguyệt ở đây đã biết thì có chừng sáu mươi tỷ năm, Tuế Nguyệt có linh, nếu Đại Đế dùng sức phá ắt sẽ gặp phản kích, chí ít là sáu mươi tỷ năm Tuế Nguyệt sẽ phản kích lại, cho dù là một Đại Đế cũng không dám xem thường sức mạnh đó. Thứ hai, nếu dùng sức phá thì sẽ tổn hại đến sự ổn định của vũ trụ này, sơ sẩy một chút thì nghìn tỉ sinh linh sẽ hóa tro tàn ngay lập tức, trừ khi là một Đại Đế có tâm tính thô bạo, nếu không thì người bình thường sẽ không làm việc như vậy".
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo bản năng gắp miếng sườn xào chua ngọt Diệp Quân gắp cho cô ta lên ăn, vừa bỏ vào miệng mới sực nhớ đây là do Diệp Quân gắp cho, vẻ mặt cô ta có hơi không tự nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân một cái, thấy Diệp Quân đang cau mày suy nghĩ, không để ý bên này thì mới thấy dễ chịu hơn chút, sau đó mới bắt đầu ăn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy là lạ.
Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu như phát hiện ra điều gì đó nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta nhíu mày lại.
Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: "Bên ngoài có mấy trăm kiếm tu, có phải đến vì ngươi không?"
Mấy trăm kiếm tu!
Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cười nói: "Có phải vì thanh kiếm kia không?"
Nói rồi hắn lấy thanh tàn kiếm ra.
Kiếm này không hề hoa lệ, thân kiếm hằn đầy dấu vết năm tháng, hoa văn được điêu khắc bên trên đã mờ đến không thấy rõ, lưỡi kiếm cũng có chỗ bị mẻ, mũi kiếm dù vẫn còn nhưng không hề cảm nhận được sự sắc bén, thoạt nhìn không thấy có bất kỳ điểm gì đặc biệt.