Trên đường trở về Tiêu phủ, thần sắc của Diệp Quân cực kỳ nghiêm trọng: “Tháp gia, người phụ nữ kia thật đáng sợ”.
Tháp gia đáp lời: "Ừ!"
Diệp Quân khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?"
Tháp gia nói: "Ta cảm thấy đáng sợ mà”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Tháp gia, ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không sợ người phụ nữ đó, Tháp gia, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không? Nếu có thì ngươi có thể nói với ta, khả năng chịu đựng của ta rất lớn đấy”.
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Không có!"
Diệp Quân cười khổ bảo: "Được! Nếu bây giờ ngươi không muốn nói thì sau này có cơ hội rồi nói với ta cũng được”.
Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm!
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc này đúng là không phải người hiền lành gì!
Trong ba đời nhà họ Diệp, đời sau thông minh hơn đời trước!
Đúng là làm khó cho Tiểu Tháp này rồi!
Diệp Quân đột nhiên thấp giọng thở dài: “Sau khi tới đây sau, ta phát hiện có nhiều người hùng mạnh, ta thật sự quá yếu! Cần phải cố gắng hơn!"
Tiểu Tháp vội vàng nói: "Đúng vậy! Ngươi cần phải cố gắng hơn!"
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tại sao bà ấy lại thả ta đi?"
Tiểu Tháp đáp lời: "Chắc là có mưu đồ lợi ích gì đó!"
Diệp Quân ngờ vực: “Có mưu đồ lợi ích ư? Nhưng ta chẳng có gì cả!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân không lên tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì hắn biết Tháp gia đã cố ý giấu hắn, hắn có hỏi thì cũng không thu được kết quả gì!
Dù sao hắn cũng không vội, chỉ cần chậm rãi dỗ dành Tháp gia là được!
Tháp gia mặc dù không đáng tin cậy, nhưng Tháp gia có bảo bối, nhất định phải dỗ dành thật tốt!
Hơn nữa, hắn phát hiện Tháp gia rất dễ nói chuyện, chỉ cần hắn nịnh nọt Tháp gia sẽ cho hắn bảo bối!
Một lúc sau, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhưng vừa đẩy cửa, hắn lập tức sững sờ!
Ngồi cách đó không xa trước mặt hắn là một người phụ nữ!
Là Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh nhìn hắn, không nói gì!
Biểu cảm Diệp Quân hơi cứng đờ, hắn chần chờ một lát, sau đó nói: "Ta đi nhầm phòng rồi!"
Nói xong, hắn xoay người định rời đi!
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Vào đây!"
Diệp Quân hơi đau đầu, xoay người đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại và cởi bộ đồ ban đêm.
Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Đi giết Ngụy Đồng rồi à?"
Diệp Quân gật đầu.
Sắc mặt Phí Bán Thanh khá bình tĩnh, không nhìn ra biểu hiện vui mừng giận dữ: "Xem ra những lời ta đã nói với người cũng như gió thổi bên tai”.
Diệp Quân vội vàng đáp lời: "Đạo sư, không ai biết ta làm đâu!"
Phí Bán Thanh đột nhiên đập bàn, tức giận nói: "Ngươi có biết đây là đâu không hả? Đây là thượng giới. Ở đây ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu cao thủ. Ngộ nhỡ có người phát hiện, ngươi có biết ngươi sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không?"
Diệp Quân khẽ cúi đầu không nói gì.
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Núi cao còn có núi cao hơn. Đừng tưởng rằng ngươi là một kiếm tu thì muốn làm gì thì làm!"
Diệp Quân gật đầu: “Đạo sư dạy phải ạ, lần sau ta không dám nữa!"
Nghe vậy, Phí Bán Thanh đột nhiên cảm thấy đau đầu, vốn dĩ định nổi giận, nhưng bây giờ ngọn lửa giận đã tiêu tan đi phân nửa.
Sau khi trầm mặc một lát, Phí Bán Thanh hỏi: "Ngươi không bị thương đấy chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không!"
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Nghỉ ngơi đi!"
Dứt lời, bà ấy đặt một bình bạch ngọc xuống rồi đứng dậy rời đi.
Diệp Quân vội vàng nói: "Đạo sư, đây là gì?"
Phí Bán Thanh trả lời: "Một viên đan dược cực phẩm cấp Thiên, sau khi uống vào, trong vòng nửa giờ thực lực có thể tăng lên ít nhất ba mươi phần trăm, tác dụng phụ tương đối nhỏ!"
Diệp Quân do dự, sau đó định từ chối, nhưng Phí Bán Thanh đã rời khỏi phòng!
Diệp Quân vội vàng cầm viên đan dược đuổi ra ngoài, hắn đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, đang định mở lời, Phí Bán Thanh đột nhiên nói trước: "Nếu ngươi dám trả lại cho ta thì ta sẽ đánh tét mông ngươi đấy!"
Diệp Quân cười nói: "Đồ của đạo sư tặng, đương nhiên ta sẽ nhận”.
Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: "Con và Tiểu Ca giống nhau, cứ gọi ta là sư phụ đi!"
Diệp Quân do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Sư phụ!"
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cảm giác thế nào khi giết cường giả cảnh giới Ngự Không?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "May mắn thôi!"
Quả thật là gặp may mắn!
Hắn đánh lén, hơn nữa đối phương lại đang ở trong trạng thái như vậy, nếu là một chọi một như bình thường thì thật sự hắn không nắm chắc!
Loại cường giả có thể xuyên qua thời không này vẫn cực kỳ lợi hại!
Phí Bán Thanh nói: "Nếu ngày mai Huyền Thiên Tông tới tìm con thì con cứ khăng khăng đừng thừa nhận, biết chưa hả?"
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi!"
Ngươi có thể nghi ngờ ta, nhưng ta sẽ không thừa nhận!
Phí Bán Thanh liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Trước đó con cũng từng nói con hiểu rồi, sau đó lại xoay người đi giết người”.
Diệp Quân mỉm cười giễu cợt, nhưng không nói gì.
Tuyệt đối đừng tranh luận với một người phụ nữ, bà ấy nói gì ngươi cứ gật đầu, như vậy bà ấy sẽ không thể giận được nữa.
Phí Bán Thanh khẽ lắc đầu: “Con đấy! Bề ngoài trông có vẻ ôn hòa điềm tĩnh, nhưng bên trong lại như con sói, không chịu thua thiệt”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Con không ức hiếp người khác, nhưng cũng sẽ không để ai ức hiếp!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Tại sao trước đó con lại thay ta ra tay?”
Diệp Quân trầm giọng nói: "Người phụ nữ đó sỉ nhục người, như vậy là không được”.
Trầm mặc một lát, Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đối phó với Huyền Thiên Tông”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!"
Sau khi Phí Bán Thanh rời đi, Diệp Quân trở về phòng, rồi nằm trên giường, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, vừa rồi lúc giết Ngụy Đồng, ta đã có cảm ngộ nhất định về kiếm kỹ!"
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Sau khi Tháp gia truyền thụ cho hắn kiếm kỹ này, kỳ thực hắn cũng rất ít sử dụng. Bởi vì hắn cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu hết sự tinh túy của kiếm kỹ này!
Nhưng vừa rồi khi giết người, hắn đã có cảm ngộ!
Tiểu Tháp nói: "Cảm ngộ gì cơ?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Giết người! Có phải kiếm kỹ này tạo ra để giết người không?”
Tiểu Tháp đáp: "Nói cho ta biết cách nghĩ của ngươi!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: "Khi ta muốn giết Ngụy Đồng, ta cho rằng ông ta nhất định phải chết, cho nên ta phát hiện uy lực và tốc độ phi kiếm của ta dường như đã tăng lên rất nhiều!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân lại nói tiếp: "Do đó, ta nghĩ rằng, muốn tu luyện kiếm kỹ Nhất Kiếm Định Sinh Tử, không thể chỉ tu luyện mà phải giết người, nhất định phải có ý giết người!"
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp hỏi: "Còn gì nữa không?"
Diệp Quân nói tiếp: "Ý định giết người càng nặng thì uy lực của kiếm kỹ sẽ càng mạnh. Vì vậy, ta thấy rằng ta không thể luyện kiếm kỹ này như những thứ khác, ta chỉ có thể thông qua việc giết người để tu luyện kiếm kỹ này”.
Tiểu Tháp nói: "Cứ làm theo cách nghĩ của ngươi đi”.
Diệp Quân vội vàng đáp: "Tháp gia, ta đoán đúng rồi à?"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi không cần quan tâm đến cách nhìn của người khác, ngươi chỉ cần làm theo nội tâm của mình là được!"
Diệp Quân gật đầu: “Được!"
Kỹ năng giết người!
Bên trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Khả năng lĩnh ngộ của tên nhóc này thật đáng sợ!"
Tiểu Tháp nói: "Chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn nữa, không thể để hắn đi sai đường!"
Giọng nói bí ẩn đáp: "Quả thật như vậy!"