Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 66




Lúc này, Nạp Lan Ca chợt chỉ tay lên phía trước nhất: "Ngươi xem!"

Tiêu Qua nhìn ra phía xa, ngay sau đó, y nghệch mặt ra!

Vị trí của bọn họ ở hàng thứ hai, dưới Thanh Châu, bên cạnh Vân Châu, cùng xếp thứ hai với Vân Châu!

Thấy cảnh này, cả bốn người đều sửng sốt.

Bốn người nhìn nhau, trong mắt toàn là vẻ ngờ vực.

Tiêu Qua trầm giọng nói: "Sao lại xếp chúng ta ở hàng thứ hai chứ?"

Nói rồi y nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"

Tiêu Qua nhìn vị trí đó, nặng nề nói: "Việc này chẳng khác nào đặt chúng ta lên chảo lửa! Người sắp xếp vị trí có thù với chúng ta sao?"

Tôn Hùng trầm giọng hỏi: "Thế có ngồi không?"

Tiêu Qua hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ngồi chứ! Dù sao họ cũng sắp xếp cả rồi, sao lại không ngồi?"

Tiêu Qua đáp: "Sợ chuốc lấy thù hận!"

Diệp Quân cười: "Nếu một vị trí còn không dám ngồi thì nói gì đến việc tranh hạng nhất?"

Nói rồi hắn đi thẳng về chỗ ngồi!

Hắn không sợ đâu!

Hắn hiểu rất rõ một đạo lý, khi đối diện với những thiên tài kiêu ngạo cường ngạnh, ngươi không được chùn chân, ngươi càng hèn nhát thì bọn họ càng thấy ngươi dễ ức hiếp, sau đó kết bè kéo phái chèn ép ngươi!

Nạp Lan Ca mỉm cười rồi cũng đi theo hắn!

Thấy hai người đã đi sang đó rồi, Tiêu Qua cũng cười ha hả rồi đi theo!

Đương nhiên Tôn Hùng cũng không thể ngồi dưới đất được, lập tức chạy theo.

Lúc bốn người Diệp Quân ngồi vào vị trí, vô số ánh mắt chợt đổ dồn về phía họ!

Lúc nhìn thấy bảng hiển thị trên bàn họ, tất cả mọi người đều sững sờ!

Thư viện Quan Huyên Nam Châu!

Nam Châu?

Sắc mặt tất cả mọi người ở đó trở nên quái lạ.

Nam Châu này chẳng phải luôn nằm bét bảng hay sao?

Thế mà bây giờ lại được sắp xếp vị trí thứ hai?

Có người tò mò, có người nghi ngờ, còn có người thấy không thoải mái.

Tiêu Qua nhìn quanh bốn phía một lượt rồi cười bảo: "Bọn họ đều đang nhìn chúng ta!"

Diệp Quân bưng chén trà trước mặt lên khẽ hớp một ngụm rồi nói: "Kệ họ đi!"

Tiêu Qua cười nói: "Trực giác cho ta biết sắp có phiền phức rồi!"

Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không gây chuyện, không sợ rắc rối!"

Tiêu Qua cười ha ha: "Đúng thật!"

Ngay lúc này, một chàng trai đột ngột đi vào, chàng trai để tóc dài buộc sau đầu, mặc một bộ đồ vải đơn giản, chân đi một đôi giày cỏ, trông vô cùng giản dị.

Trong điện, lúc một vài người nhìn thấy chàng trai đó thì tỏ vẻ chê cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của họ như đông cứng lại!

Vì chàng trai đó chậm rãi đi về phía chiếc bàn bên cạnh bàn đám Diệp Quân.

Vân Châu, Tả Phu!

Sắc mặt đám người chợt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Á quân vạn năm!

Đây chính là đánh giá của bọn họ về Vân Châu!

Đây không phải là một cụm từ châm biếm, năm nào cũng đứng thứ hai là một điều cực kỳ đáng sợ!

Sau khi Tả Phu ngồi vào vị trí, y nhìn thị nữ bên cạnh, khẽ cúi đầu: "Cho ta một chén nước sôi!"

Thị nữ vội rót một chén nước sôi cho y.

Tiếp đó, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, Tả Phu lấy một chiếc bánh từ trong ngực ra rồi bắt đầu ăn mà không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Diệp Quân nhìn Tả Phu, sắc mặt nghiêm trọng.

Hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương!

Lúc này, đám người trong điện cũng đang nhìn đánh giá Tả Phu.

Mọi khi Vân Châu vẫn luôn phái ba thiên tài đến, nhưng lần này Vân Châu lại không làm vậy, chỉ phái đến một người!

Điều này rất bất thường!

Mà lúc này, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ. Chàng trai thì cơ thể cao lớn cường tráng, cơ ngực vạm vỡ, cơ bắp tay cuồn cuộn, có uy phong vạn người khó địch nổi.

Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh dịu, tóc dài xoã sau lưng, tay cầm một thanh đao có vỏ bọc, ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm, không chút cảm xúc nào.

Hai người đi tới bàn đầu tiên trong ánh nhìn của mọi người.

Thanh Châu!

Giây phút này, cả đại điện yên lặng đến nỗi mọi người có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Ngao Hám!

Mục Vân Hàn!

Lúc ngồi vào ghế, Ngao Hám kia liếc nhìn Tả Phu một cái, sau đó lại nhìn lướt qua đám người Diệp Quân.

Còn Mục Vân Hàn kia chỉ nhìn sơ qua Nạp Lan Ca.

Ngồi bên cạnh Diệp Quân, Tiêu Qua trầm giọng nói: "Thanh Châu vẫn còn một người không tới!"

Diệp Quân đang định lên tiếng thì một cô gái bất chợt chậm rãi đi ra từ nội điện!

Lúc nhìn thấy cô gái đó, mắt tất cả mọi người đều sáng rực.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu tím, bên trong là chiếc áo màu đỏ rực, đôi gò bồng đảo phía trước như muốn xé áo chui ra, bên dưới phối một chiếc váy xanh lục nhạt, vòng eo thon thả, bước đi nhẹ nhàng, cực kỳ gợi cảm.

Đôi mắt cô ta như một hồ nước trong, nhìn ngó xung quanh mang theo khí chất thanh nhã cao quý!

Tổng kết: Thân hình ma quỷ, gương mặt thiên sứ!

Trong điện, nếu bàn về dung mạo, chỉ có Nạp Lan Ca là có thể so sánh với cô ta!

Người đến chính là Lạc Chiêu Kỳ - chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên!

Nạp Lan Ca ngồi bên cạnh Diệp Quân bỗng hỏi: "Muội đẹp hay cô ta đẹp?"

Diệp Quân đang định trả lời thì Nạp Lan Ca lại nói: "Không được trả lời qua loa!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Cô ta rất đẹp, dung mạo không hề thua kém muội, nhưng vẻ đẹp của cô ta không liên quan gì đến huynh!"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Thế vẻ đẹp của muội có liên quan đến huynh à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên rồi, muội là thê tử của huynh mà!"

Nghe vậy, Nạp Lan Ca hơi sững sờ, sau đó khoé miệng lập tức nhoẻn lên.

Lúc này, cô thấy vui trong lòng, bất giác nở nụ cười tươi như hoa, đẹp đến nỗi khiến tất cả cô gái trong điện trở nên lu mờ.

Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ kia chậm rãi bước lên sân khấu trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Cô ta nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Ta đại diện cho thư viện Quan Huyên chào mừng các vị đến thượng giới!"

Lúc này, một chàng trai bỗng từ tốn đứng lên, hắn ta khẽ hành lễ rồi cười nói: "Lạc chủ tịch, tại hạ là Lục Kha của Huyền Thiên Tông, có một việc muốn nói!"

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Lục Kha, cười nói: "Mời nói!"

Lục Kha khẽ cười rồi nói: "Thanh Châu ngồi hàng đầu, ta phục. Vân Châu ngồi hàng thứ hai, ta cũng phục!"

Nói rồi, hắn ta đột nhiên chỉ tay vào đám người Diệp Quân: "Nam Châu ngồi hàng thứ hai thì ta không phục!"

Lạc Chiêu Kỳ hơi nheo mắt, đang định nói gì đó thì Diệp Quân ngồi bên cạnh bỗng đặt ly trà xuống, sau đó nhìn Lục Kha: "Không phục thì đấu tay đôi!"

Đơn giản!

Trực tiếp!

Mọi người: "..."