Diệp Quân đứng yên tại chỗ, trầm mặc chốc lát, nói: "Tháp gia, dường như hắn đã đoán được ý định của ta!"
Tiểu Tháp nói: "Không phải, hắn chỉ đơn thuần là tốc độ nhanh! Ngươi chậm hơn hắn rất nhiều! Nếu như có thể thích ứng với tốc độ của tên đó, thì ta có thể nói ngươi tuyệt đối vô địch trong những người cùng cấp bậc”.
Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Vô địch trong cùng cấp bậc thì chẳng có ý nghĩa gì nhiều, ta muốn vô địch vượt cấp, ta muốn mãi mãi vô địch”.
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Lên!"
Diệp Quân trở lại tầng thứ tám, sau đó đi lên tầng thứ chín.
Cái bóng đó lại xuất hiện!
Diệp Quân thẳng thừng xuất kiếm!
Tốc độ kiếm của hắn thực ra không chậm hơn, nhưng phản ứng của hắn chậm hơn cái bóng!
Vèo!
Một kiếm đâm vào không trung, cùng lúc đó, cái bóng đã chém tới trước mặt Diệp Quân, hắn né tránh nhát kiếm thứ nhất, lại tránh được kiếm thứ hai, nhưng đến kiếm thứ ba...
Vèo!
Nhát kiếm đột nhiên trúng vào ngực Diệp Quân, chỉ đâm vào nửa tấc!
Cái bóng dần biến mất!
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, sau đó xoay người trở lại tầng thứ tám, rồi lại đi tới tầng thứ chín.
Lần nữa xuất kiếm!
Cứ như vậy, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng lại thách thức hết lần này đến lần khác!
Chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua, Diệp Quân từ lúc đầu không thể tránh được một nhát kiếm, bây giờ đã có thể tránh được mấy chục nhát kiếm của cái bóng!
Lúc này, chỉ cách cuộc tỷ võ bảy ngày nữa!
Trong tháp thí luyện, Diệp Quân càng chiến đấu càng phấn khích và say mê hơn. Bởi vì sau mỗi lần thất bại, hắn lại có thể tìm ra khuyết điểm của mình.
Có thể phát hiện ra điểm thiếu sót để cải thiện!
Vì vậy, sau mỗi lần thất bại Diệp Quân lại trở nên mạnh hơn!
Ba ngày nữa trôi qua!
Lúc này, Diệp Quân đã có thể đánh qua đánh lại với cái bóng.
Hai bên đang chiến đấu tới cực hạn!
Thật sự là chiến đấu tới cực hạn, chỉ cần một trong hai bên phạm sai lầm thì sẽ lập tức bại trận!
Hai ngày nữa lại trôi qua, bây giờ Diệp Quân đã ngang tài ngang sức với cái bóng, trận chiến này, hai người đã đánh suốt hai ngày hai đêm!
Hai bên chiến đấu cực hạn suốt hai ngày hai đêm!
Diệp Quân không mắc một sai lầm nào, cái bóng cũng vậy!
Vào ngày thứ ba, cái bóng đột nhiên phạm sai lầm, Diệp Quân nhìn thấy cơ hội thích hợp, phi thẳng thanh kiếm vào gáy của cái bóng ở một góc độ hiểm hóc.
Vèo!
Cái bóng dừng lại tại chỗ.
Một lát sau, cái bóng đột nhiên cầm thanh kiếm dựng đứng giữa lông mày, sau đó hành lễ với Diệp Quân rồi chậm rãi biến mất.
Diệp Quân im lặng.
Giờ khắc này, hắn không hề vui sướng, chỉ có một chút thất vọng!
Lúc này, phía xa cánh cổng ánh sáng đột nhiên khẽ rung lên, lát sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra!
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân sửng sốt!
Người tới chính là người phụ nữ từng xuất hiện ở tháp thí luyện học viện Quan Huyên Nam Châu!
Người phụ nữ đeo hộp kiếm trên lưng, rất ngầu.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: "Tiền bối?"
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy! Chúc mừng ngươi đã đột phá cực hạn của mình!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cực hạn của ta?"
Người phụ nữ cười nói: "Đúng vậy! Cửa ải này là do ta thiết lập, cũng là dựa theo thực lực của ngươi để thiết lập. Cái bóng đó chính là cực hạn của ngươi, đánh bại hắn tương đương với việc đột phá cực hạn của chính mình. Bây giờ ngươi được coi là một kiếm hoàng! Vượt qua chính mình, hoàng giả ngự kiếm!”
Kiếm hoàng!
Diệp Quân hơi bối rối!
Người phụ nữ chớp mắt: “Ngươi không vui sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, có phần thưởng gì không?"
Kiếm hoàng?
Hắn thực sự không quan tâm!
Nó chỉ là một cách xưng hô mà thôi!
Nếu là kiếm tiên, có thể hắn sẽ phấn khích!
Phần thưởng!
Người phụ nữ lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc nhà ngươi!"
Vừa nói người phụ nữ vừa xòe lòng bàn tay ra, một chiếc huy hiệu xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy huy hiệu này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống: “Có thể cho ta một ít tiền hay thứ gì đó không?"
Người phụ nữ suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Xin lỗi, ở cấp độ này chỉ có huy hiệu, không có tiền cũng không có công pháp gì cả, bởi vì ta không ngờ ngươi lại nghèo như vậy!"
Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng lại.
Người phụ nữ cười nói tiếp: "Chiếc huy hiệu này không hề đơn giản, nó là huy hiệu hoàng giả thí luyện, là một loại vinh dự!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn không thích vinh dự, hắn chỉ thích tiền!
Người phụ nữ hơi bất đắc dĩ: “Chiếc huy hiệu này sau này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, ngươi cứ tin tưởng ta, giá trị của nó không thể dùng tiền để đo lường được!"
Diệp Quân thầm thở dài, sau đó nhận lấy huy hiệu, nói: "Tiền bối, ta có một đề nghị, lần sau khi thiết lập những thứ như thế này, hãy thay thế phần thưởng bằng tiền bạc, hoặc công pháp võ kỹ, vinh dự... cũng không thể ăn được mà”.
Khuôn mặt người phụ nữ đông cứng lại.
Diệp Quân lại nói thêm: "Dù thế nào cũng cảm ơn tiền bối”.
Người phụ nữ đột nhiên vỗ vào đầu Diệp Quân, cười nói: "Cố lên, ta rất mong chờ ngày ngươi tới tổng viện!"
Nói xong bà ấy biến mất!
Diệp Quân lắc đầu thở dài, xoay người rời đi!
Lúc này, hắn khá mong chờ tình cảnh bên ngoài sẽ như thế nào!
Phải biết rằng, trọng lực lúc này ở đây gấp tám lần so với bên ngoài!
Nếu đi ra ngoài, thực lực của hắn...
Nghĩ thôi cũng thấy kích động!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nếu như lúc trước ngươi dùng kiếm Hành Đạo thì hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại cái cái bóng kia!"
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không muốn dùng!"
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu bình thường một người dựa dẫm quá nhiều vào vật ngoài thân, lâu dần sẽ đánh mất chính mình, không thể nhìn rõ mình! Đến khi không có nó, có thể sẽ trở nên hoang mang, thiếu tự tin thậm chí là sợ hãi”.
Tiểu Tháp im lặng.