Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 80




Giết!

Diệp Quân đột ngột xông ra, nhanh như gió táp!

Mà trên tay hắn lúc này, không biết từ bao giờ đã có thêm một thanh đoản kiếm.

Tu luyện trong tháp thí luyện hai tháng trời đã khiến tốc độ của hắn nhanh đến biến thái, dù là yêu thú cấp Thiên cũng không thể thoát khỏi tốc độ của hắn.

Đám yêu thú ở trước mặt đương nhiên cũng không thể nào thoát được!

Ngay lúc Diệp Quân xông ra, cổ một con yêu thú đã đứt lìa, máu tươi phun trào!

Một con yêu thú ngã xuống!

Ngay sau đó, Diệp Quân đã xông vào giữa đám yêu thú, tiếp đó, lại một con yêu thú nữa nằm xuống!

Diệp Quân hệt như một hồn ma, không ngừng tung hoành giữa đám yêu thú, còn đám yêu thú kia chẳng thể nào nhìn rõ được hắn đang ở đâu.

Giữa chiến trường, tiếng kêu gào thảm thiết vang dội!

Ở một bên, gã yêu thú nằm trên đất nhìn thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng!

Mẹ kiếp!

Lúc này gã đã biết mình bị lừa rồi!

Tình báo gã nhận được không hề đúng!

Chàng trai này không phải chỉ là cường giả cảnh giới Ngự Không bình thường!

Bị lừa rồi!

Trong tim gã yêu thú nhỏ máu!

Ở phía xa, một con yêu thú nữa tiếp tục ngã xuống!

Thấy vậy, gã yêu thú vội nói: "Dừng tay, đây là một sự hiểu lầm..."

Lúc này, Nạp Lan Ca bỗng đi tới bên cạnh gã, sau đó đạp một phát vào miệng gã: "Câm miệng, đừng quấy rầy huynh ấy, để huynh ấy giết cho thoả, ta thích nhìn huynh ấy giết người!"

Gã yêu thú: "..."

Ở phía xa, tốc độ yêu thú chết đi càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã mất đi hơn trăm yêu thú!

Lúc này, cuối cùng đám yêu thú đã rơi vào hoảng loạn!

Vì đánh lâu như vậy mà đến cả hình bóng của người này bọn chúng cũng chưa chạm vào được!

Ưu điểm của bọn chúng là sức mạnh và lực phòng ngự của thân xác, bọn chúng thật sự không có sở trường về tốc độ!

Lúc này, một con yêu thú ở cách đó không xa nhìn về gã yêu thú đang nằm trên mặt đất, tức giận gào lên: "Đại Vương chết rồi, chạy thôi!"

Nói xong, nó lập tức quay người chạy trốn!

Gã yêu thú tức nổ đom đóm mắt, gầm lên giận dữ: "Mẹ kiếp, ông đây chưa chết! Chưa có chết!"

Nhưng đám yêu thú kia hoàn toàn không để ý đến gã, lập tức quay đầu chạy mất tăm mất dạng!

Diệp Quân dừng lại, lúc này hắn thấy nóng quá đi mất, hơn nữa, hắn phát hiện thanh đoản kiếm trên tay mình cũng toả ra một tia sáng đỏ nhàn nhạt!

Diệp Quân thầm run giọng hỏi: "Tháp gia, sao ta cảm thấy cứ như máu mình đang chuyển động vậy?"

Tháp gia trầm lặng một lúc rồi đáp: "Ảo giác, chắc là ngươi giết đến điên rồi nên mới tạo ra ảo giác đấy!"

Diệp Quân ngớ người ra.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Lần đầu chém giết kiểu này sẽ thấy kích động, chuyện thường ấy mà, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi!"

Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu.

Bên trong tháp, Tiểu Tháp đột nhiên thở phào một hơi: "May là huyết mạch của thằng nhóc này không bị thức tỉnh ở đây, nếu không ta và ngươi hoàn toàn không đủ sức để trấn áp huyết mạch của hắn!"

Giọng nói bí ẩn trầm giọng nói: "Ngươi phải dạy hắn làm người tốt!"

Tiểu Tháp đáp: "Người tốt cái đầu ngươi! Trong tình cảnh đó mà hắn không giết thì ta không để yên đâu. Đúng là chúng ta phải dạy dỗ hắn cho tốt, nhưng không có nghĩa là để hắn làm một tên bạc nhược. Nếu là cha hắn..."

Nói đến đây, nó bỗng dừng lại, rồi lại nói: "Nếu như là ông nội hắn thì nói không chừng yêu thú ở sơn mạch này đã bị chọc tiết hết cả rồi!"

Giọng nói bí ẩn hỏi: "Thế nếu là cha hắn thì sao?"

Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp đáp: "Phải xem trong tình hình thế nào, nhẹ thì giống hắn, chỉ giết đến bây giờ thì dừng lại! Nặng thì cả cái thượng giới không còn nữa! Sau đó lại tiếp tục đến thế giới khác!"

Giọng nói bí ẩn: "..."

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt gã yêu thú kia, gã tỏ ra sợ hãi, đang định nói gì đó thì Diệp Quân bỗng nói: "Là Huyền Thiên Tông sai ngươi đến giết ta với Tiểu Ca đúng không?"

Gã yêu thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi biết?”

Diệp Quân thản nhiên trả lời: "Bọn ta vừa lên thượng giới đã kết thù với bọn chúng, nếu không phải chúng thì còn ai vào đây?"

Gã yêu thú nặng nề nói: "Ta có rất nhiều bảo vật, nếu người không giết ta thì số bảo vật kia đều sẽ là của ngươi!"

Diệp Quân đột nhiên vung đao cắt ngang cổ họng gã yêu thú.

Phụt!

Máu tươi ào ạt phun ra.

Gã yêu thú trợn tròn hai mắt, chết.

Diệp Quân lấy nhẫn không gian của gã yêu thú, sau đó nói: "Giết ngươi rồi thì bảo vật của ngươi cũng là của ta!"

Gã yêu thú: "..."

Diệp Quân nhìn thử nhẫn không gian thì sững sờ.

Trong nhẫn có hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên, sáu vạn kim tinh, ngoài ra còn có một số nội đan yêu thú cấp Địa!

Diệp Quân bỗng thấy vui phơi phới!

Hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên chí ít cũng có giá hai mươi vạn kim tinh, cộng thêm sáu vạn kim tinh và một số nội đan yêu thú cấp Địa, thu hoạch lần này được tầm ba mươi vạn kim tinh!

Ba mươi vạn đấy!

Giết người đoạt bảo, kiếm tiền nhanh quá đi mất!

Diệp Quân vội thầm hỏi: "Tháp gia, 'chấp pháp câu cá' gì gì lúc trước ngươi nói với ta ấy, giải thích kỹ hơn chút được không?"

Tiểu Tháp: "..."

Lúc này, Nạp Lan Ca bỗng đi tới trước mặt Diệp Quân, cô lấy một chiếc khăn tay ra rồi nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt giúp hắn.

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này hai người đứng rất gần, dường như hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm từ người cô.

Nhìn Nạp Lan Ca đẹp tuyệt trần trước mặt, Diệp Quân bỗng có chút thất thần.

Nạp Lan Ca khẽ nói: "Lần sau huynh đừng tức giận vì lời nói của loại người này, muội không quan tâm đâu!"

Diệp Quân lắc đầu: "Sỉ nhục ta, ta có thể mặc kệ, nhưng sỉ nhục muội thì ta không thể bỏ qua!"

Nạp Lan Ca cười hỏi: "Thế nhỡ gặp phải người huynh đánh không lại thì phải làm sao?"

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đánh không lại thì chịu trận, nhưng kẻ nào dám sỉ nhục muội, dù đánh không lại huynh cũng phải đánh".

Nạp Lan Ca khẽ bảo: "Nhịn một lúc, trời yên biển lặn, lùi một bước, trời cao biển rộng..."

Diệp Quân lắc đầu: "Nếu kẻ khác đứng trước mặt mình sỉ nhục người mình thích mà còn có thể nhịn được thì huynh còn tu luyện làm gì? Huynh tu kiếm không phải để làm một con rùa rụt đầu!"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Người mình thích... huynh thích muội sao?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi lại: "Không được sao?"

Nạp Lan Ca ngây ra một lát rồi lắc đầu cười: "Đáp án của huynh thật khiến ta không biết trả lời làm sao!"

Nói rồi cô cầm tay Diệp Quân lên, nhẹ nhàng lau máu tươi trên tay hắn.

Diệp Quân chợt hỏi: "Đây là lần đầu tiên muội lau máu cho đàn ông nhỉ?"

Nạp Lan Ca đáp: "Lần thứ hai rồi!"

Diệp Quân sững sờ.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Lần đầu là lau cho phụ thân của muội. Năm đó ông ấy bị người ta đánh, muội lau máu cho ông ấy, không được sao?"

Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Việc nên làm mà! Nên làm mà!"

Nạp Lan Ca lắc đầu cười: "Đồ ngốc này!"

Diệp Quân cười rồi vội lấy ra một nửa chiến lợi phẩm trong nhẫn không gian đặt vào tay Nạp Lan Ca.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Huynh giữ lại dùng đi!"

Cô nhìn ra được Diệp Quân là một kẻ cuồng tu luyện, nên hắn sẽ rất cần tài nguyên tu luyện.

Diệp Quân lại lắc đầu: "Thể chất của muội đặc biệt, rất cần tài nguyên tu luyện".

Nạp Lan Ca còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Quân đã đặt nhẫn vào trong tay cô: "Mỗi người một nửa, không bàn thêm nữa!"

Nạp Lan Ca cười đáp: "Được!"

Nói rồi cô cất nhẫn không gian đi.

Ngay lúc này, mảnh đất phía xa bỗng nhiên rung lên, hệt như động đất vậy!

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều sửng sốt.

Hai người quay đầu nhìn, thấy phía xa có một con yêu thú cao tầm mười mấy trượng đang điên cuồng chạy về phía bên này!

Uy lực cực kỳ mạnh mẽ, cách xa đến mấy dặm mà hai người vẫn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng!

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: "Con này e rằng cũng phải là yêu thú cấp Bán Tiên!"

Diệp Quân nặng nề nói: "Chạy thôi!"

Nạp Lan Ca gật đầu.

Hai người vừa định chạy thì lúc này Nạp Lan Ca bỗng chỉ tay về hướng xa: "Huynh nhìn đi!"

Diệp Quân nhìn theo, trước con yêu thú kia là một con người đang chạy thục mạng!

Người này không phải là ai khác, chính là Tiêu Qua!

Bây giờ Tiêu Qua cũng đã nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Lúc nhìn thấy hai người, y mừng như điên, điên cuồng hét lên: "Diệp huynh, cứu mạng! Cứu ta với! Ôi khiếp... cứu ta với!"

Diệp Quân thì lại kéo tay Nạp Lan Ca quay người bỏ chạy!

Nhìn thấy vậy, Tiêu Qua ngơ cả người, rồi sau đó run rẩy nói: "Diệp huynh... huynh đệ tốt của ta! Huynh đệ ơi! Ta là huynh đệ Tiêu Qua của huynh đây mà!"