Trên hoang địa, hai mắt Diệp Quân đang nhắm hờ.
Hôm nay Diệp Quân hắn phải tranh đoạt một phen!
Tranh hạng nhất!
Hắn của bây giờ không hề biết rằng, người Nam Châu lúc này đang hoan hô vì hắn!
Đã rất lâu rồi Nam Châu không ai có thể lọt vào vòng thứ ba!
Dù hôm nay hắn có đoạt được thứ hạng tốt hay không, ở Nam Châu, Diệp Quân hắn đã là anh hùng!
Một bên khác, ánh mắt Tả Phu cũng đang dán chặt lên lá cờ hạng nhất kia.
Lần này, mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Vân Châu đã là á quân quá nhiều năm rồi!
Điều này đối với Vân Châu đã không còn là vinh dự mà là một loại sỉ nhục!
Á quân vạn năm!
Đúng là không dễ nghe cho lắm!
Hàng ngàn năm nay, tất cả thiên tài của Vân Châu khổ cực tu hành, mục tiêu của họ chỉ có một, đó là tranh hạng nhất!
Nhưng tất cả đều đã thất bại!
Tả Phu chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải siết chặt.
Còn những người khác, sau khi nhìn lá cờ hạng nhất thì bắt đầu dịch chuyển ánh mắt!
Hạng nhất này không phải ai cũng có thể tranh được đâu!
Vân Châu và Thanh Châu thật đã đủ để họ tuyệt vọng rồi!
Thượng Thành.
Lúc này, Tiên Bảo Các đang mở cược.
Đương nhiên là cược châu nào giành được hạng nhất rồi!
Tỷ lệ cược của Thanh Châu là 1:0,01.
Cũng có nghĩa là ngươi cược một trăm kim tinh chỉ nhận lại được một kim tinh mà thôi.
Không thể tin được!
Lại thêm, những ai đặt cược cho Thanh Châu chỉ được cược nhiều nhất một ngàn kim tinh thôi.
Còn tỷ lệ cược của Vân Châu là 1:10.
Có nghĩa là, nếu Vân Châu giành hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được mười kim tinh.
Đừng nghĩ tỷ lệ này cao, cái sau đây càng cao hơn!
Tỷ lệ cược của tất cả các châu còn lại là 1:1000!
Một ngàn đấy!
Nghĩa là nếu châu khác giành được hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được một ngàn kim tinh!
Quan trọng nhất là, không có giới hạn cược, thích cược bao nhiêu cược bấy nhiêu!
Một ngàn lần!
Nhìn qua thì có vẻ khá xem thường những châu khác, nhưng thực tế thì chủ yếu là vì Thanh Châu đã giữ hạng nhất gần ngàn năm qua rồi!
Lúc này, một người phụ nữ bước vào Tiên Bảo Các.
Chính là Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh bước vào trong đám người, chẳng bao lâu thì một giọng nói khiến người khác kinh ngạc vang lên: "Năm vạn kim tinh cược Nam Châu giành hạng nhất!"
Lời vừa dứt, cả sảnh nhốn nháo hẳn lên!
Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh không để ý những người khác, quay người rời đi.
Năm vạn kim tinh!
Là tất cả tài sản của bà ấy!
Hơn nữa, bà ấy còn mượn Tống Từ kha khá.
Vì sao lại làm vậy?
Vì người thanh niên kia đã từng nói với bà ấy một câu, hắn muốn tranh hạng nhất!
...
Trong hoang địa, Lạc Chiêu Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ta nhìn đám đông rồi cười nói: "Bắt đầu!"
Nói rồi, cô ta đi sang một bên.
Lúc Lạc Chiêu Kỳ vừa dứt lời, ba người Thanh Châu đã di chuyển!
Trong ánh mắt của mọi người, họ đi thẳng tới lá cờ hạng nhất!
Không quan tâm tới bất kỳ một ai!
Đi thẳng đến hạng nhất!
Tự tin và kiêu ngạo vậy đấy!
Ngay lúc này, Tả Phu cũng di chuyển!
Mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Đối với việc này, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm!
Dù sao lần nào cũng chỉ có Vân Châu mới có thể tranh giành với Thanh Châu thôi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Vì ba người Diệp Quân của Nam Châu cũng đi về phía lá cờ hạng nhất!
Thấy cảnh này, đám đông đều kinh ngạc!
Nam Châu này muốn làm gì vậy?
Muốn tranh hạng nhất sao?
Phải nói, lúc nhìn thấy cảnh này, không chỉ những người có mặt ở đó thấy sửng sốt.
Mà đến người của ba trăm sáu mươi châu cũng ngây ra như phỗng!
Nam Châu cũng muốn tranh hạng nhất sao?
Nhất thời, vô số người của các châu bỗng cười sằng sặc!
Có người cười mỉa!
Có kẻ tò mò!
Cũng có người ngờ vực!
Ở thư viện Quan Huyên Nam Châu, khi mọi người thấy đám Diệp Quân đi về lá cờ hạng nhất thì cả thư viện đều tĩnh lặng!
Đương nhiên, người trong thư viện cũng ngẩn cả ra!
Đối với bọn họ, nếu tranh được hạng mười đã là vô cùng tốt rồi!
Mà bây giờ, đám người Diệp Quân lại muốn tranh hạng nhất?
Lúc này, bỗng có một người hét lớn: "Ngầu đét!"
Ầm!
Bỗng chốc, bầu không khí ở thư viện Quan Huyên Nam Châu như sôi sùng sục!
Đúng là máu huyết cuộn trào!
Vô số tiếng la hét vang trời, chấn động cả tầng mây.
Ở hoang địa.
Thấy đám người Diệp Quân cũng đi về phía lá cờ hạng nhất, khoé miệng của Triệu Tố đang ngồi trên đài quan chiến khẽ cong lên.
Bà ấy biết, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tranh giành một phen mà!
Viên Cổ nhìn ba người Diệp Quân, không nói gì.
Cách đó không xa, Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, hơi bất ngờ và tò mò.
Lúc này, ba người Thanh Châu dừng bước.
Mục Vân Hàn bỗng quay người nhìn Nạp Lan Ca: "Nghe nói cô là thể chất Thánh Linh?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"
Mục Vân Hàn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: "Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu chết như vậy thì đáng tiếc biết bao!"
Nạp Lan Ca khẽ cười: "Mời giết!"
Mời giết!
Lời vừa dứt, đao của Mục Vân Hàn bỗng tuốt ra khỏi vỏ!
Một nhát đao cực kỳ nhanh!
Mọi người ở đó chỉ thấy đao quang chớp sáng, không rõ thân đao ở đâu.
Vút!
Tiếng không khí bị xé toạc lảnh lót vang lên!
Nhưng nhát đao nhanh như chớp này lại chém vào không khí!
Không biết từ lúc nào Nạp Lan Ca đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng về phía bên phải!
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ trên đài quan chiến hơi kinh ngạc: "Trình độ thời không của cô nhóc này lại thâm sâu đến vậy sao?”
Triệu Tố cũng khá bất ngờ!
Trên mặt Ly Hoan kia lại nở ra một nụ cười.
Mục Vân Hàn chém vào khoảng không thì nhìn Nạp Lan Ca: "Khá thú vị đấy!"
Dứt lời, cô ta lại xông về phía Nạp Lan Ca.
Chớp mắt, đao quang lấp lánh!
Lúc này Nạp Lan Ca cũng biến mất tại chỗ, thời không ở chiến trường bỗng dập dềnh như một làn sóng!
Chẳng mấy chốc, hai cô gái đã lao vào trận đại chiến!
Ngao Hám nhìn Tả Phu và Diệp Quân: "Hai người các ngươi, ai đánh với ta?"
Hai người đồng loạt lắc đầu, sau đó cùng chỉ tay về phía An Mục!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Ngao Hám bỗng trầm xuống: "Hai ngươi như vậy khiến ta thấy mất mặt đấy!"
Nó rồi gã chỉ thẳng Tả Phu: "Ta đánh với ngươi!"
Tả Phu nhíu mày: "Vì sao?"
Ngao Hám nhìn Diệp Quân: "Hắn thích đá 'trứng' lắm!"
Diệp Quân đơ mặt ra!
Tả Phu im lặng một lúc mới nói: "Ngươi ức hiếp ta không biết bỉ ổi đúng không?"
Diệp Quân đen mặt, thấy bị xúc phạm!
Ngao Hám bình tĩnh đáp: "Tả Phu, so với tên ở Nam Châu này, ta thích đánh với ngươi hơn. Nào, để ta xem Vân Châu của các ngươi tiến bộ thế nào đi!"
Nói rồi, gã không phí nước bọt nữa, trực tiếp tung quyền về phía Tả Phu.
Ầm!
Quyền này vừa xuất ra, một tiếng nổ chấn động vang lên, cực kỳ ghê người!
Thể tu!
Tả Phu nhìn Ngao Hám, đột nhiên hai tay hợp thành hình chữ thập, lẩm nhẩm niệm chú. Chớp mắt, một luồng ánh sao bỗng giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Trong tích tắc, Ngao Hám kia bị đánh văng ra mười mấy trượng, còn chỗ gã vừa đứng thì xuất hiện một hố sâu mấy chục trượng.
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ!
Ngao Hám nhìn thân thể cháy đen của mình, sau đó kinh hãi hét lên với Tả Phu: "Ngươi là thuật sư trong truyền thuyết!"
Thuật sư!
Là một danh xưng vừa cổ xưa vừa thần bí!
Nghe nói, cường giả ở cấp bậc này dễ dàng điều động sức mạnh vạn pháp vạn vật trong thiên địa, ghê gớm hơn là, thậm chí có thể đánh rơi sức mạnh pháp tắc của một nơi, cực kỳ khiếp người!
Lúc này, đám người Triệu Tố ngồi trên đài quan chiến không thể ngồi yên được nữa rồi!
Thuật sư!
Bọn họ cũng không ngờ, lần này Vân Châu lại xuất hiện một thuật sư!
Diệp Quân nhìn Tả Phu, cũng thấy hơi bất ngờ. Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn hạ bộ của Tả Phu.
Thấy vậy, Tả Phu vội nói: "Ta không đánh với ngươi!"
Nói rồi, y hơi ngập ngợ, lại nói: "Không phải là ngươi không mạnh, mà là... Tóm lại, ta không muốn đánh với ngươi đâu!"
Diệp Quân: "..."