Đến buổi sáng ngày hôm sau, vì cả ngày hôm qua Phi Phi đi cả ngày đến tối thì mới được nghỉ ngơi nên hôm nay ngủ dậy có hơi muộn một chút.
Jinna cũng chẳng nỡ đánh thức cô dậy nên vẫn để cho Phi Phi ngủ, còn mình
dậy sớm để chuẩn bị đến công ty và sang phòng của Thục Nghi.
"Chị ơi, sáng nay chị đến quán trước nha. Em đến công ty thay chị"
"Được rồi, tí chị đi với em đến công ty, anh Phú đợi chị ở đó cho mẹ không nghi ngờ"
"Dạ, vậy giờ tranh thủ thôi chị"
Jinna về phòng cũng là lúc mà Phi Phi thức dậy, mơ mơ màng màng hỏi em.
"Em đi đâu vậy?"
"Em đến công ty, chị có về nhà luôn không em chở chị về"
"Cũng được, vậy chị làm phiền em nha"
Phi Phi nhanh chóng vệ sinh cá nhân và mượn luôn đồ của Jinna về, vì đêm qua cô quên đem đồ của mình sang.
"Thưa hai bác con về"
"Cho bác gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ con nha"
"Dạ"
Và cả ba người cùng đi chung, Jinna sẽ đưa Phi Phi đến nhà trước rồi sau đó mới cùng Thục Nghi đến công ty để Tất Phú đón.
Mặc dù cả ba chơi chung nhưng Thục Nghi nhận ra được là Phi Phi thích Jinna từ lâu rồi, nhưng biết tính của Jinna nên chị không nói cho em nghe. Cả Phi Phi và Thục Nghi đều bằng tuổi nên cả hai có chút không thích nhau, khắc khẩu mỗi khi nói chuyện đến.
"Nè nè chỗ đó của Nhã Uyên ai cho cô ngồi, mau xuống đây ngồi cùng tôi"
"Thế giờ cô ấy không có ở đây thì tôi ngồi thôi"
Jinna đã quá quen thuộc việc này khi hai người này gần nhau rồi, nên cũng chẳng muốn bênh ai hết. Nhưng nếu không dừng lại chắc không đến được công ty luôn cơ.
"Được rồi đừng cãi nhau nữa, chị xuống dưới ngồi cùng chị em đi. Chỗ này tí em đón vợ em"
Khẳng định chủ quyền như vậy cho chắc chắn luôn để Phi Phi không còn hi vọng hay có ý định lên ngồi nữa.
Gương mặt cô có chút thất vọng, nên cũng ngậm ngùi đi xuống hàng ghế sau ngồi cùng Thục Nghi. Còn chị vì biết tính Jinna, dễ gì cho một người khác dễ dàng ngồi ghế đầu cơ chứ. Kể cả chị còn chưa được ngồi thì Phi Phi làm gì được ngồi.
"Vừa lắm, từ đầu ngồi đây thì đâu có bị quê"
Quê và mất mặt nên chẳng nói
nữa, im lặng đến khi tới nhà của mình luôn.
Đến nhà Phi Phi, cô tự phải xuống và chào tạm biệt cả hai. Nhưng trong thâm tâm Phi Phi đã biết vị trí của mình không phải nằm ở trong tim của Jinna rồi, nên cũng đành thôi và chẳng cố chấp làm gì.
Trên xe cả hai chị em đang bàn với nhau về việc Jinuy sẽ hoạt động như nào, rồi Thục Nghi lên tiếng hỏi Jinna.
"Em không cảm nhận được là Phi Phi thích em hả?"
"Có chứ, em thấy rõ là đằng khác. Nhưng từ đó đến giờ em giả vờ không biết và cố bình thường với chị ấy"
"Nếu em biết vậy là tốt rồi"
"Chị yên tâm đi, bây giờ trái tim em đã dành trọn cho Nhã Uyên hết rồi. Chẳng có hao tâm tổn sức làm gì cho mệt"
Ở trường, Nhã Uyên vẫn chú tâm và chuyên tâm vào việc dạy học của mình. Khi ra chơi mọi người đang bàn tán về một vấn đề gì đó mà nàng không thể biết được, thấy có cô cùng bộ môn với mình liền kéo lại hỏi.
"Ủa chị, chuyện gì mà em thấy thầy cô khác và các em học sinh bàn tán sôi nổi dữ vậy"
"Em chưa biết sao, học sinh Thục Khuê lớp em được đi du học ấy. Vì bên trường đại học kia có nghe danh con gái Trịnh gia, nên đã qua ngỏ lời cho em ấy được tuyển thẳng vào bên đại học đó, và sau đó sẽ cùng một số bạn tiêu biểu đi du học tại bên đó"
"Vậy gia đình em ấy có đồng ý không ạ?"
"Khi nảy mẹ của em ấy có đến đây và đã đồng ý rồi, nhưng ý kiến của em ấy vẫn chưa có hồi đáp"
Nhã Uyên lặng người đi chừng vài giây, có lẽ bà Trịnh đồng ý là để ngăn cản hai người chứ không vì chuyện xa con gái mà không đồng ý. Gia đình Jinna nàng biết không thiếu tiền đến mức cho con của mình đi học miễn phí hay cần những điều như vậy. Gia đình em ấy dư sức để làm vậy cho con của họ tốt hơn, chẳng hạn như chị của Jinna là Thục Nghi - một ví dụ điển hình mà không cần đến sự giúp đỡ của nhà trường.
*Em ấy sẽ đi thật sao*
Nàng vội nhắn tin sang cho Jinna xem là đã tan làm hay chưa, chuyện như này cứ ba mặt một lời trước đã.
*Em xong việc chưa, sang đón tôi đến quán đi*
*Em chưa, cô về nhà nghỉ ngơi đi em có việc một tốt
Jinna đang bận bịu với cả đống hồ sơ kèm với những bản hợp đồng của nhiều công ty gửi đến, hàng hóa vẫn chưa xuất ra được nên có chút stress.
"Sao mình lại chọn đi con đường của mẹ chứ"
"Con mới nói gì đấy"
Bà Trịnh vô tình bước vào mà quên gõ cửa khiến Jinna giật mình, bà từ trường về là sang ngay công ty báo cho Jinna biết ngay.
"Mẹ đến đây báo con tin này"
"Lại việc gì đây"
"Con sắp xếp về soạn đồ đi du học đi, trường đại học kinh tế có tiếng nhất thành phố này chọn được con cùng với một số bạn khác để đi chung rồi"
"Mẹ có từ chối không? Ngay từ đầu con nói với mẹ là con không thích đi mà"
"Nhưng lần này là cơ hội để con thể hiện học hỏi với nhiều người và có sáng tạo hơn cho công ty của mình"
"Vậy là mẹ đã đồng ý?"
"Ừ"
Jinna lại tức giận, lúc nào bà ấy cũng làm theo ý mình và chẳng bao giờ đợi Jinna đồng ý hay nghe câu trả lời từ Jinna cả.
"Con nói với mẹ ngay từ đầu con đã không đi du học và bây giờ càng không đi. Mẹ cố tình làm vậy đúng không?"
"Mẹ làm như thế thì sao, cơ hội cho con thì mẹ giành lấy thôi. Như vậy là mẹ sai hả, mẹ sai sao?"
"Mẹ nghe này, con biết mẹ đang muốn gì đấy. Coi như bây giờ con sẽ cãi lời mẹ, con sẽ không cần làm cho công ty nữa. Mẹ từ con đi"
*Chát*
Tiếng chát vang vọng cả căn phòng cùng với đó là sự căng thẳng tột độ giữa hai mẹ con. Bà tức vì Jinna dám nói những câu từ đó với bà.
"Được mẹ đánh con, vậy con cũng chẳng cần làm nữa. Bây giờ con sẽ về nhà Nhã Uyên, cô ấy là tất cả với con"
"Con mà bước ra đi khỏi Trịnh gia thì đừng bao giờ quay lại nữa, và đừng mong mẹ sẽ bỏ qua cho cô ta"
Jinna sựng người lại, bởi vì nếu ra đi với hai bàn tay trắng cũng chẳng có gì lo được cho nàng. Vậy thì mẹ sẽ dùng mọi cách để triệt đường sống của hai đứa.
"Mẹ để con suy nghĩ và sau đó con sẽ trả lời cho mẹ"
"Được, nếu con nói như vậy. Mẹ cho con ít nhất 4 ngày"
Nói đến thế rồi bà rời đi, Jinna chẳng còn chút sức lực nào nữa. Ngã quỵ xuống tại bàn làm việc, làm sao để chọn giữa nàng và mẹ đây. Jinna khóc nấc lên như đứa trẻ, lần nào cũng vậy cũng sẽ có Nhã Uyên bên cạnh.
"Jinna"
Là giọng của Nhã Uyên, nàng đã qua được cửa ải của công ty và tránh né được bà Trịnh rồi đến được đây.
Giọng nói ấm áp có thể chữa lành cho Jinna đã xuất hiện, vì lo lắng và biết thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện như này. Nàng định đến để cùng nhau đấu tranh với bà Trịnh nhưng đã quá muộn rồi.
"Tôi xin lỗi, tôi đến muộn rồi. Để em phải khóc là lỗi của tôi"
"Cô đừng nói vậy, không phải lỗi của cô"
Nàng kéo Jinna vào người và vuốt tóc Jinna liên tục dỗ dành nhóc con này, bỗng con bé nói với nàng như này.
"Cô à! Chúng ta yêu nhau không làm hại đến ai, vậy sao liên tục họ làm tổn thương chúng ta vậy. Và tình yêu này không chỉ nằm ở việc hai người chúng ta"