26
Ngày hôm sau tôi đến trường, tôi vẫn mặc quần dài như thường lệ. Ngày hoạt động văn minh khuôn viên trường năm nay đã tập hợp tất cả học sinh về sân chơi để phát huy văn minh khuôn viên trường trong các lớp.
Vì vậy, đây là lý do tại sao các giáo viên nhấn mạnh việc mặc đồng phục, bởi vì văn minh ăn mặc cũng nằm trong văn minh khuôn viên trường. Lúc này, mọi người đã đến sân chơi và xếp hàng.
Trong số các cô gái, tôi là người duy nhất mặc quần, trông rất phản nghịch. Thầy hiệu trưởng gọi tôi ra khỏi hàng đợi một mình và hỏi tại sao tôi không mặc đồng phục.
Dưới ánh mắt của cả lớp, tôi xấu hổ nói rằng tôi không thể mặc nó.
"Tại sao tôi không thể mặc nó?" - giáo viên chủ nhiệm hỏi.
Trong ánh mắt áy náy, tôi nhìn cô nói: “Xin lỗi cô, em không muốn nói ra lý do này. Hãy để em tham gia sự kiện này, sau đó có để em giải thích sau, dù tốt dù xấu, sẽ chấp nhận bất kỳ hình thức kỷ luật nào."
Lời vừa dứt, trong đám người vang lên một tràng cười. Tôi quay đầu lại nhìn, là Hứa Nguyên. Hứa Nguyên giống như đang xem náo nhiệt, nói: "Cả lớp đều mặc đồng, nhưng cậu không mặc, cậu thậm chí còn không giải thích vì sao lại như vậy, sao cậu lại đặc biệt thế! Không muốn mặc cũng được, ít nhất cũng phải giải thích lý do chứ!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Hồi đó, tôi đã chọc tức cô ta vì cô ta bắt nạt một nữ sinh trong lớp chúng tôi. Tôi tình cờ thấy cô ta và đồng bọn kéo bạn nữ kia vào nhà vệ sinh và cho cô ấy uống nước trong bồn cầu, tôi đã báo với giáo viên chủ nhiệm.
Sau này, tôi cũng không rõ quá trình xử lý cụ thể, chỉ biết cô chủ nhiệm lớp đã gọi điện cho phụ huynh hai bên để thương lượng. Sau khi thương lượng, bạn nữ kia chuyển trường khác.
Vì vậy Hứa Nguyên và đám bạn cô ta ghét tôi, rồi bọn họ gây rắc rối cho tôi ở khắp mọi nơi. Nhưng tôi không dễ gây sự, và tôi cũng không phải chịu đựng nhiều về họ.
Trong một học kỳ, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có bất kỳ tương tác nào với họ nữa. Nhưng tôi không ngờ Hứa Nguyên lại oán hận tôi sâu đậm đến mức cô ta thậm chí không ngần ngại tìm cách bắt nạt tôi ở trường cũ.
Không ngờ sang học kỳ mới, tôi lại được chia lớp với cô ta.
Và sự ác ý của cô ta với tôi vẫn chưa nguôi ngoai chút nào. Từ ngày đầu tiên đi học khi cô ta dùng bức ảnh đó uy hiếp tôi, đến bây giờ, tôi rốt cuộc cũng không đợi được nữa.
Cũng giống như ở trường học cũ, cô ta muốn tôi bị vắt kiệt, bị cô lập, bị chế giễu. Để tôi không còn chỗ dựa.
Nhưng những điều này, khi tôi nhìn thấy những bức ảnh trong điện thoại di động của cô ta vào ngày đầu tiên, tôi đã luôn trong tư thế sẵn sàng.
Tôi càng sợ hãi và lùi lại, họ sẽ càng tiến tới. Vì vậy, tôi không thể chịu đựng được, đây là sự lựa chọn duy nhất của tôi.
- -------
27
Lúc này, lời nói vừa rồi của Hứa Nguyên đã khơi dậy sự đồng tình của những người khác: "Đúng vậy. Tại sao cậu lại làm điều đặc biệt như vậy? Ít nhất cũng phải nói lý do chứ."
Bị thôi thúc bởi vài người trong số họ, những học sinh khác cũng lờ mờ bày tỏ sự không hài lòng.
Hứa Nguyên tự hào, rồi nói to: "Cậu nhìn xem, các học sinh đều muốn biết lý do, Đường Niệm, hãy nói lý do đi."
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.
Tôi lắng nghe và định nói, nhưng một người khác đã nói trước tôi.
"Ở đây có quá nhiều người, cô không thể buộc người khác tiết lộ quyền riêng tư của họ theo ý muốn. Bạn học Đường không mặc đồng phục học sinh là lỗi cô ấy, nhưng cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẵn sàng bị kỷ luật. Hơn nữa, cô ấy làm như vậy cũng không gây hại cho bất kỳ ai. Còn cô, ở đây chỉ với một cái miệng và một câu nói tùy ý, tại sao cố có thể buộc người khác tiết lộ bí mật của họ?
Nếu đó là điều có thể dễ dàng nói ra, cô ấy mặc đồng phục luôn rồi, đến lượt cô ở đây châm chọc à?"- Giữa tiếng ồn ào, Triệu Tinh Hà bình tĩnh nói.
“Đúng vậy.” - Tống Lâm tiếp lời.
“Phải, cái này coi như bắt cóc đạo đức sao?” - Đỗ Tĩnh Mạch phụ họa.
Những người khác nhất thời im bặt. Ngay cả Hứa Nguyên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt cáu kỉnh.
Tôi thấy hơi buồn cười trong lòng,
Tôi nghĩ cô ta có năng lực, nhưng cô ta chỉ bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh.
- -------
28
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm đã kết thúc vấn đề bằng cách để tôi quay trở lại lớp học một mình.
Là người duy nhất trong lớp học, tôi đến bên cửa sổ và nhìn sang sân chơi ở phía bên kia, trong lòng không khỏi có chút buồn.
Hình như... từ năm lớp bảy, tôi đã rất ít tham gia những hoạt động tập thể kiểu này.
Bởi vì hầu hết những hoạt động này đều được tổ chức vào mùa hè và mùa thu, và hầu hết đều bắt buộc phải mặc đồng phục để tham gia.
Và đồng phục mùa hè là váy hoặc quần đùi. Tôi đã không thể mặc loại đồ này kể từ năm lớp bảy.
- ------
29
Tôi đang ủ rũ quay mặt ra sân chơi thì bỗng có tiếng nói từ phía sau: "làm gì vậy?"
Khá ngạc nhiên, tôi quay người lại và nhìn thấy Triệu Tinh Hà đang bước vào.
"Này, sao cậu không..." - Tôi định hỏi tại sao cậu ấy lại vào lớp, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cậu ấy, tôi khựng lại.
Áo đồng phục học sinh bị thiếu một ống tay, trần vai bên trái. Tôi ngạc nhiên và bối rối, chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Đánh nhau với ai... bị xé tay áo?
Nhưng trước khi tôi hỏi cậu ấy, Đỗ Tĩnh Mạch và Tống Lâm lần lượt từ bên ngoài lớp bước vào. Rồi tôi ngẩn ngơ,
Đỗ Tĩnh Mạch thực sự đang mặc một chiếc quần soóc rộng đến mấy cỡ, chiếc quần đùi che nửa bắp chân của cô ấy, cô ấy bước đi như gió thoảng, cạp quần được buộc chặt bằng dải vải mỏng để tránh bị tụt ra.
Tống Lâm đi phía sau bất cẩn trong chiếc váy trễ nải, để lộ đôi chân dài nuột nà, đám lông chân buông lơi một cách tùy tiện.
Tôi không còn lời nào có thể diễn tả cảnh tượng nóng bỏng mắt này nữa.
"À, vì quần áo không đúng yêu cầu, chúng tôi cũng xin thôi tham gia sự kiện." -Triệu Tinh Hà trên mặt mỉm cười nhìn tôi.
Tôi sửng sốt, một dòng điện ấm áp lập tức chạy qua trái tim tôi. Rõ ràng là một vài người trong số họ cố tình bày ra vẻ ngoài ma quái như vậy vì tôi.
"Các cậu..."
Tôi đã mở miệng để bày tỏ sự cảm ơn của mình, nhưng cuối cùng tôi đã không nói ra.
Họ không hỏi tôi tại sao, họ chỉ tin tưởng và giúp đỡ tôi. Cảm xúc trong lòng tôi lúc này không thể gói gọn chỉ trong hai từ “cảm ơn”.
Thấy tôi như vậy, Đỗ Tĩnh Mạch đi tới ôm lấy tôi: “Bạn thân yêu, cô bé tội nghiệp này, có cảm động không? Muốn khóc thì cứ khóc trong lòng chị đi này.”
Lúc đầu tôi đã muốn khóc một chút, nhưng sau khi nghe những lời của cô ấy, tôi đã phá lên cười với một tiếng "puchi".
“Đại tỷ, trang phục của tỷ bắt mắt quá!” Tôi nói.
- -------
30
Lớp học từ chỉ có một người giờ đã trở thành bốn người. Vì Đỗ Tĩnh Mạch và Tống Lâm không thể nhìn thẳng vào quần áo của họ nên tôi phải yêu cầu họ thay quần áo trước.
Hai người lần lượt ở trong phòng tắm nam và nữ, tôi và Triệu Tinh Hà đưa họ ra ngoài. Nghĩ đến những gì cậu ấy nói với tôi đêm qua, tim tôi đập loạn xã khi nhìn thấy cậu ấy.
Nhưng giờ chuyện này lại xảy ra, cả hai chúng tôi đều không nhắc đến những gì đã nói tối qua. Tôi đưa chiếc váy bị đứt chỉ cho Đỗ Tĩnh Mạch và kiểm tra nó hai lần, mặc dù những sợi chỉ của chiếc váy đã bị xé toạc nhưng nó vẫn chưa biến mất.
Ngay khi tôi chuẩn bị ra ngoài sau khi cô ấy thay váy, cô ấy đột nhiên túm lấy tôi, Vẻ mặt rối rắm: "Tối nay cùng nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tôi sửng sốt.
Đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi đồng ý. Vừa định rời đi, tôi chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay Đỗ Tĩnh Mạch.
Một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn không thể giật lấy. Một chiếc đồng hồ từ Triệu Tinh Hà.
“Tại sao chiếc đồng hồ này lại ở trên tay cô?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“A~” Cô ấy giơ lên trước mắt tôi, “Đây là thù lao, nhìn rất đẹp.”
“Thù lao…gì…” Tôi tiếp tục hỏi.
“Thù lao cho việc đổi quần áo của tôi và Tống Lâm.” Cô ấy nói.
Tôi rơi vào im lặng.
Đỗ Tĩnh Mạch đến và trêu chọc tôi đầy ẩn ý: "Tôi phát hiện ra rằng Triệu Tinh Hà rất chú ý đến cô."
Tôi liếc nhìn cô ấy, và xấu hổ nói: Triệu Tinh Hà đã thổ lộ với tôi rồi.