Mọi người đều biết điều này, nhưng cơn tức trong lòng vẫn không thể nén xuống được.
Cho dù người tung lời bịa đặt này ra là ai đi nữa thì chuyện này cũng quá sỉ nhục người khác rồi!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cái đệt! Ai lại nghĩ ra kế hiểm độc ghê tởm như thế nhỉ, chỉ nghe thôi đã cảm thấy vô cùng hèn hạ rồi!
[Tay Xé Năm Nước]: Ôi trời, chẳng lẽ chuyện này là thật sao? Tố chất tâm lý của bác Streamer mạnh mẽ thật đấy, cô không thấy buồn nôn à?
[Tức Đến Mức Luộc Ếch]: Ai nghĩ ra trò này vậy? Đám antifan trên mạng còn phải bái làm sư phụ! Ác độc thật đấy!
Vệ Từ nói: “Ý của chủ công là?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ban đầu, ta còn tò mò xem đám người Đào thị đó có trò gì hay ho không, một chiêu nham hiểm như thế này, thế mà bọn chúng cũng có thể nghĩ ra nổi. Nếu ta là một người nóng nảy, giờ này chắc đã bị chọc tức từ lâu, không nói hai lời đã dùng thủ đoạn tương tự để báo thù rồi.”
Mọi người: “...”
Hình như chủ công nhà mình có hiểu biết hơi lệch về tính cách của bản thân mình thì phải, nói như kiểu cô chưa bao giờ cáu kỉnh không bằng.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta đoán thế này, chắc hẳn bây giờ ở Chương Châu cũng đang lưu truyền lời đồn giống như vậy... Ví dụ như là Lan Đình Công tìm khắp dân gian, muốn tìm hai người trông giống Dương Đào và Nhan Lâm, dùng quyền lực để ép hai người bọn chúng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra đường, để người khác nhìn ngắm nhỉ?”
“Bọn người Đào thị làm như vậy... là có mục đích gì?”
Lý Uân cảm giác như kiểu một thế giới mới mở ra trước mắt anh vậy, hành động này thô tục đến mức đáng sợ.
Khương Bồng Cơ nói: “Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt một cái là biết lời đồn này chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng lời đồn lại khiến người khác khó chịu đến mức này, cho dù là ta hay là Dương Đào thì cũng không thể mỉm cười cho qua được. Chưa nói đến gì khác, dân chúng đồn qua người này rồi người khác, không bao lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện này. Cho dù chúng ta biết chuyện này là giả, nhưng mặt mũi của ta đã bị người khác giẫm đạp lên rồi. Nếu không thể đòi lại công bằng cho người trong cuộc, thì khó tránh khỏi bị nghi là rùa đen rụt cổ.”
Thời đại này không thể so với thế giới của những khán giả đang xem livestream được.
Ở thế giới của khán giả, trạch nam phóng thích tinh túy sinh mệnh trước áp phích của nữ thần, chuyện này có bị người khác biết cũng không có gì đáng kể, cùng lắm thì nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, hai người nhìn nhau mà cười thôi. Nhưng thời đại này lại không giống vậy, tên giả mạo kia có vẻ ngoài giống Liễu Hi cũng chẳng sao, nhưng có người chỉ đích danh hai người họ giống nhau, sau đó còn vừa cởϊ qυầи vừa thả chim, lại còn rộng lượng hào phóng để người ta trả tiền ước lượng... Chuyện này là sự sỉ nhục với người trong cuộc!
Sỉ nhục về mặt tinh thần!
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười: “Vốn tưởng rằng đám người Đào thị đó sẽ mang đến cho ta niềm vui và hứng thú gì đó khác lạ, không ngờ là bọn chúng lại dùng thủ đoạn rách nát hạ tiện như vậy, giữ lại bọn chúng chỉ làm bẩn mắt thôi, chẳng bằng tiêu diệt hết đi. Bằng không bọn chúng sẽ thật sự cho rằng ta là một con tò he bằng bùn tùy người khác nhào nặn đấy.”