Đúng như những gì Khương Bồng Cơ dự đoán, lúc này ở Chương Châu cũng đang lan truyền những lời đồn tương tự.
Lực sát thương của tin đồn này quá lớn, tốc độ lan truyền nhanh chóng như mầm bệnh, cuối cùng cũng kinh động tới hai vị phu nhân sống ở hậu trạch.
Dương Đào cưới em gái của Nhan Lâm, Nhan Lâm cũng cưới một cô em gái mà Dương Đào yêu thương nhất, quan hệ của hai người không phải huynh đệ mà còn hơn cả huynh đệ, điều này cũng khiến cho quan hệ của hai vị phu nhân trong nhà rất hòa hợp, bình thường gọi nhau là chị em. Nhan Lâm giúp đỡ Dương Đào tham gia liên minh Nam Thịnh chống lại bốn bộ tộc Nam Man, hai vị phu nhân không tiện ra tiền tuyến, tất nhiên sẽ ở lại hậu phương an toàn nhất, đợi phu quân của bọn họ chiến thắng trở về.
Phụ nữ ở nhà cũng chẳng có mấy chuyện thú vui, thường ngày, hai người thường ngồi với nhau uống trà, nói chuyện phiếm, rất có cảm giác năm tháng yên bình. Em gái của Nhan Lâm là Nhan Thư Yểu có tướng mạo giống huynh trưởng, chỉ cần hóa trang một chút thì cũng là một con người phong lưu khác thường. Mặc dù em gái của Dương Đào là con của thϊếp, nhưng bề ngoài vô cùng xinh đẹp, tính cách lại lấy được lòng yêu thích của Dương Kiển. Dù là con thϊếp, nhưng đãi ngộ chẳng khác nào con vợ cả.
Nhan Lâm không phải người coi trọng xuất thân, anh ta không vì xuất thân của vợ mình mà lạnh nhạt với cô, hai vợ chồng cũng rất tôn trọng nhau.
Dân chúng Chương Châu vẫn luôn nói đôi vợ chồng này đều là thần tiên trên trời, bên nam khôi ngô thông minh, bên nữ xinh đẹp hiền lành, nam tài nữ sắc chân chính, thần tiên quyến lữ. Có điều, mấy ngày gần đây, dư luận lại có chút đổi chiều, lời đồi đãi nhảm nhí bên ngoài đã truyền tới tai hai vị phu nhân.
Chuyện này còn là do một thị nữ nào đó vô tình làm đổ chén trà, suýt nữa làm Dương Nhu Gia bị bỏng nói ra.
Nhan Thư Yểu nhíu mày, chất vấn thị nữ, nói: “Bình thường ngươi làm việc đều rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại lơ ngơ vụng về như thế?”
Đừng nhìn Nhan Thư Yểu tuổi không lớn, nhưng làm việc vô cùng thận trọng, cũng có bản lĩnh dạy bảo người dưới, tôi tớ không có ai dám lười biếng, lề mề hết.
Tiếng nói của cô không nặng, nhưng thị nữ lại quỳ bộp xuống mà cầu xin tha thứ.
Bởi vì Dương Nhu Gia không bị thương, Nhan Thư Yểu lại không phải người ác độc, cho nên chỉ muốn giơ cao đánh khẽ, phạt nhẹ thôi là được.
Ai ngờ thị nữ miệng mồm bép xép, vô ý nói lỡ miệng, thu hút sự chú ý của hai người.
“Lời đồn bên ngoài nào vậy?” Nhan Thư Yểu hỏi.
Thị nữ nghẹn họng, ấp úng nói: “Mấy ngày gần đây, bên ngoài có một tin đồn nói... nói...”