Cô ta sẽ không trách cứ Đào thị lòng tham không đáy, độc quyền buôn bán muối, chỉ có thể trút lửa giận vào Hàn phu nhân hòa ly về nhà kia.
Trước khi Hàn phu nhân tới đây, đám chị em dâu các cô nói vài ba câu liền đổ hết lửa giận vào Hàn phu nhân.
Nếu không phải như vậy thì Đào phu nhân làm sao có thể vừa nhìn thấy con gái đã bước nhanh tới, cho con gái một cái tát ngay trước mặt mọi người được.
“Ta vốn dĩ luôn trong sạch.” Hàn phu nhân nói: “Việc Liễu Hi làm đâu có liên quan gì đến ta?”
“Hòa ly không rõ ràng.” Một người chị dâu nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cô về nhà mẹ nên tai họa mới ập đến nhà chúng ta hay sao?”
Hàn phu nhân cũng nổi giận, nói huỵch toẹt ra: “Các ngươi già mồm át lẽ phải, Liễu Hi đối phó với Đào phủ chẳng lẽ không phải vì vụ buôn muối ư?”
Mặc dù là tiểu thư không bước chân ra ngoài nhưng Hàn phu nhân không hề ngu dốt.
Cô ta biết lý do tại sao Khương Bồng Cơ đối phó với Đào phủ, chẳng phải là do Đào phủ ỷ vào quyền thế chiếm đoạt buôn bán muối hay sao? Nhưng mà Khương Bồng Cơ không dám nói ra sự thật cho nên chỉ định ra các loại tội danh như “mưu đồ tạo phản”. Nhưng không ngờ những tội danh đó của đám người Đào thị đều là thật. Hàn phu nhân là phụ nữ trong nhà nên không biết những chuyện bọn họ làm mà thôi.
Cô ta vừa dứt lời, Đào phu nhân vốn hơi nguôi giận lại cho Hàn phu nhân một cái tát vang dội.
“Đứa con gái tai ương!” Đào phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Đào thị chiếm đoạt ngành muối quá lâu, lâu đến mức bọn họ đã coi nó là tài sản riêng rồi.
Câu nói kia của Hàn phu nhân không khác nào nói trắng ra dã tâm và sự tham lam của Đào thị, làm sao Đào phu nhân có thể không nổi giận chứ?
Liên tiếp bị tát mạnh hai cái, khóe miệng Hàn phu nhân rỉ máu, hai gò má sưng lên, trông vô cùng chật vật.
“Mẫu thân... Tại sao mẫu thân lại như vậy? Con gái đã làm sai chuyện gì?”
Cuối cùng, Hàn phu nhân không kìm được mà rơi lệ, trong miệng tràn ngập mùi tanh khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Những người trước mặt đều là người nhà của cô ta, mẹ là người bề trên mà cô ta tôn kính và ỷ lại, nhưng hôm nay, cô ta không nhận ra mẹ mình nữa.
Đào phu nhân vẫn chưa hết giận, bà ta quát lên: “Cút! Đào thị không có đứa con gái bất hiếu như thế!”