Cô thích khi người khác tâng bốc Vệ Từ lên tận trời.
Ai nói phải cường tráng thì mới được coi là đàn ông chứ, Tử Hiếu như vậy cũng đâu tệ, còn lại cứ giao cho cô là được rồi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tạ Tắc an toàn áp giải tội phạm trở về huyện Tượng Dương.
Cho dù Từ Kha đã chuẩn bị chu đáo mọi chuyện, dọn sạch mấy nhà kho rồi, nhưng vẫn không thể cất hết được số gia sản tịch thu được.
“Sự tham lam của đám người Đào thị thật sự là trước nay chưa từng thấy.”
Của cải như vậy đừng nói là một cái Đông Khánh, cho dù là cả năm nước trong thiên hạ cũng không thể tìm được nhà thứ hai có thể so sánh!
Khương Bồng Cơ lật lật sổ sách, càng đọc thì sắc mặt càng u ám.
Đám người Đào thị còn tham lam hơn cô nghĩ!
Muối ăn là thứ cần thiết không thế thiếu trong cuộc sống hằng ngày của người dân, tiêu hao rất nhanh.
Đào thị cùng với những sĩ tộc khác độc quyền muối ăn, nâng giá một cách tùy tiện, chất lượng của muối ăn lại không được bảo đảm, thường xuyên bị trộn lẫn với cát hoặc là những thứ khác, một vài địa phương còn liên tiếp xảy ra tình trạng bị ngộ độc. Nhưng vì đám người Đào thị quyền to chức lớn, nên dân chúng không có chỗ giải oan.
Khương Bồng Cơ nói: “Hiếu Dư, mấy ngày này vất vả cho huynh rồi.”
Từ Kha chính là đại quản gia, mấy việc này đều là việc của cậu.
Từ Kha ngoài mặt thưa vâng, trong lòng lại cười khổ.
Khi nào về, cậu phải bảo phu nhân Tầm Mai chuẩn bị sẵn chăn đệm và chiếu để chuẩn bị tăng ca mới được, e là mấy ngày tới không thể về nhà.
Tạ Tắc hoàn thành công tác bàn giao phạm nhân, sau đó đi tới phủ của Hàn Úc.
Từ khi hòa ly, thời gian Hàn Úc ngồi ở nhà lại càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều chạy ngược chạy xuôi bên ngoài.
Cho dù có về nhà, phần lớn thời gian, anh ta cũng chỉ ở trong viện của mình, thỉnh thoảng mới đi tới chỗ hai người thϊếp kia ngồi một lúc.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc này Tạ Tắc đến thăm, không ngoài dự đoán đã tới hụt, nhưng lại gặp mấy đứa Hàn Nhuận vừa mới tan học.
“Tạ thúc phụ tìm cha cháu có việc gì vậy?”
Vượt qua đả kích từ chuyện của mẹ, trông Hàn Nhuận đã trưởng thành hơn nhiều, trong ánh mắt có thêm vài phần kiên nghị không hợp với lứa tuổi.
Tạ Tắc khó xử nói: “Có thì có đấy, nhưng mà... hơi khó xử.”
Hàn Nhuận nói: “Muộn nhất thì cha cháu sẽ trở về sau bảy ngày nữa, nếu như có chuyện gì quan trọng thì đừng ngại nói với cháu, cháu sẽ giúp thúc phụ chuyển lời?”
Tạ Tắc than một tiếng, nói: “Việc này có liên quan tới mẫu thân của tiểu lang quân.”
Hàn Nhuận khựng tay lại, suýt nữa thì thất thố.
“Mẫu thân có chuyện gì ạ?”
Hàn Nhuận chăm chỉ học tập, không có nhiều nguồn tin tức từ bên ngoài, cậu vẫn chưa biết bên nhà họ ngoại đã xảy ra chuyện.