Đào thị tự tìm đường chết, cậu cũng không thể làm gì nhiều, tránh liên lụy đến phụ thân mình.
Cậu đưa bạc cho mẹ, mẹ có quan tâm đến đám người Đào thị hay không thì không liên quan đến cậu.
Hàn phu nhân nghe xong thì không khỏi thở dài, mắt đỏ au ngấn nước.
“Nhuận Nhi thật sự đã trưởng thành rồi, tiếc là vi nương không tốt, không những không giúp được gì cho con mà còn liên lụy đến hai huynh đệ các con nữa.”
Cô ta chỉ có thể cảm thấy may mắn vì Hàn Úc là người đáng để tin tưởng, anh ta cũng đã hứa là sẽ không cưới vợ kế nên cuộc sống của hai đích tử ở Hàn phủ không đến nỗi tệ. Nếu Hàn Úc cưới vợ mới, sau này có đích tử mới, hai đích tử của vợ trước sẽ trở thành hai người khó xử nhất trong Hàn phủ.
Hàn Nhuận nói: “Mẫu thân nói gì vậy, mẫu thân khỏe mạnh là con trai đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Chẳng mấy chốc mà đã hết nửa canh giờ, Hàn Nhuận chỉ có thể lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Hàn phu nhân nhìn bóng lưng con trai rời đi, suýt chút nữa đã gào khóc.
“Sao cô lại quay về rồi?”
Tuy rằng Hàn phu nhân ở phòng giam riêng nhưng cách nữ quyến của Đào Thị không quá xa, đôi bên có động tĩnh gì thì đều có thể nhìn thấy.
Cô ta vừa được cai ngục đưa về thì đã nghe thấy chị dâu chua ngoa châm chọc.
Hàn phu nhân mấp máy môi, không muốn tranh luận với đối phương.
“Nhìn cái mặt xui xẻo biết bao!” Chị dâu lại cứ giễu cợt không tha: “Cô đã hòa ly với Hàn Văn Bân rồi, e rằng giờ người ta đang bận rộn tìm kiếm người mới để vào phủ đấy, sao có thể nhớ tới chuyện cứu cô ra chứ. Nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý nghĩ đó đi, thôi mơ mộng giữa ban ngày đi.”
“Ngươi nên ngưỡng mộ ta đã có một đứa con trai hiếu thuận nghe lời.” Lửa giận bùng lên trong lòng Hàn phu nhân, cô ta châm biếm lại: “Đợi chuyện này kết thúc, dù ta có xui xẻo đến đâu thì vẫn còn được hai đứa con trai chăm sóc dưỡng lão và lo liệu ma chay. Còn ngươi, e rằng phải lưu lạc đầu đường xó chợ đấy...”
Đào phu nhân đang ngồi một bên nghỉ ngơi bỗng mở đôi mắt mệt mỏi ra, giống hệt như bị người ta giẫm phải đuôi vậy, hung tợn trách mắng con gái.
Nguyền rủa con dâu lớn không có người lo ma chay như vậy chẳng phải là biến tướng nguyền rủa bà ta già không có chỗ nương tựa, lưu lạc đầu đường xó chợ sao?
Nếu hai người cùng một phòng giam thì e rằng Hàn phu nhân đã bị ăn một cái tát rồi.
Ngoài những lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra thì không khí trong nhà lao cũng xem như bình thường, nhưng ngoài nhà lao thì lại sắp nổi mưa gió rồi.