Chuyện mấy nhà sĩ tộc như Đào thị bị xét nhà và tống vào ngục đã chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của không ít người.
Nhưng bọn họ vẫn chưa kịp tác oai tác quái thì tổng giáo đầu của tám triệu thủy quân đã dạy họ cách làm người rồi.
Tin đồn đến nhanh, đi cũng nhanh, hoàn toàn chẳng tổn thất gì đến Khương Bồng Cơ cả.
“Quả nhiên là Tử Hiếu có năng lực, dễ dàng dập tắt tai họa từ trong trứng nước.”
Kỳ Quan Nhượng khẽ phất quạt, thông qua tần suất phất quạt của anh ta là có thể thấy anh ta càng ngày càng hài lòng với Vệ Từ.
“Đương nhiên là có năng lực rồi.” Khương Bồng Cơ cười hì hì: “Văn Chứng có thể không tin năng lực của huynh ấy, thì cũng nên tin ánh mắt của ta chứ.”
Người lọt vào mắt xanh của cô sao có thể tệ được?
Nghe xong lời này, chiếc quạt trên tay Kỳ Quan Nhượng bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta không biết nên buồn nôn trước sự tự luyến của chủ công hay buồn nôn chuyện chủ công cưỡng ép người ta ăn thức ăn cho cún đây.
“Ánh mắt của chủ công đương nhiên là tốt. Nhưng... chủ công có còn nhớ, cây cao hơn rừng, gió ắt bẻ gãy?” Kỳ Quan Nhượng nhíu mày thành hình chữ M, nghiêm trọng nói: “Tử Hiếu năm lần bảy lượt phá chuyện tốt của người ta, không biết đã bị bao nhiêu người âm thầm ghi hận...”
Không kể chuyện trước đây, chỉ nói hành động lần này thôi đã đắc tội không biết bao nhiêu sĩ tộc quyền quý rồi.
Đám người ấy sẽ không trả thù ngay tức khắc nhưng chắc chắn sẽ ghi nhớ mối thù này.
Một khi Vệ Từ phạm lỗi gì, chắc chắn sẽ tính sổ luôn một thể.
Cho dù chủ công có một lòng bảo vệ thì Vệ Từ cũng khó tránh khỏi phải chịu khổ.
Không phải Khương Bồng Cơ không biết nỗi lo của Kỳ Quan Nhượng, nhưng bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
Hai người nhìn nhau, ăn ý chuyển chủ đề.
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Chủ công định xử lý đám người Đào thị thế nào?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy thôi, dù sao chứng cứ Đào thị làm loạn đều đầy đủ cả, có muốn chối cũng chối không được.” Khương Bồng Cơ lại thở dài: “Phạt nặng thì không công bằng, phạt nhẹ thì không thể uy hϊếp kẻ xấu. Theo ta thấy thì cứ xử theo pháp luật là công bằng nhất...”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Như vậy cũng tốt, tránh người khác nhân cơ hội này đả kích chủ công.”
Hành vi phạm tội của đám người Đào thị rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mấy sĩ tộc ở Sùng Châu năm đó, nếu như xử lý theo pháp luật cũ, kẻ đầu sỏ chỉ có đường chết, trong ngũ phục, tất cả con trai nối dõi trên mười tuổi đều phải đi đày ở biên cương, ba đời không được nhập sĩ. Đây là cách xử phạt liên quan đến nam giới, còn về nữ quyến sẽ được khoan hồng hơn một chút, thê thϊếp có con trai nối dõi cùng với con gái chưa gả đi bị cách chức thành thứ dân, con gái đã lấy chồng không bị ảnh hưởng.