Đến đó cũng tốt, ít có khả năng gặp vòng bạn bè thân thiết khi trước, một mình cô ta sống sẽ tự do tự tại một chút.
Dương Tư chế nhạo nói: “Huynh tẩm ngẩm tầm ngâm mà biết rõ quá nhỉ.”
“Một người là thê tử cùng chăn gối bao nhiêu năm, một người là con trai nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, sao có thể không hiểu được?” Hàn Úc lạnh lùng nói: “Huynh đã xỉa răng xong rồi, cơm cũng ăn no rồi, nên đi giúp đỡ chỉnh lý hồ sơ và phê chuẩn đi. Đừng nhàn rỗi ở đó nữa, nếu không ta sẽ dâng tấu lên chủ công đấy.”
Dương Tư lại nhức trứng.
Hàn Úc là trẻ con lên ba sao, đυ.ng một cái là mách lẻo, anh ta thật sự cho rằng mình là thần báo tin chuyển thế sao.
“Làm sư huynh đệ với huynh thật đúng là do kiếp trước nợ huynh mà.”
Ngoài miệng thì lầm bầm nhưng cơ thể thì rất thành thật, ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.
Bây giờ, điều gã sợ nhất là Hàn Úc tố cáo.
Hàn Úc đi tố cáo, chủ công sẽ biết gã lười biếng. Chủ công mà biết thì Khương Lộng Cầm đang mang thai cũng sẽ biết.
Hai người này mà biết thì con đường thoát FA của Dương Tư càng xa vời rồi.
Gã ngây thơ lấy bút lông chọc vào nghiên mực, mài mài mấy lần, sau khi phát tiết xong mới tiếp tục vùi đầu làm việc.
Hàn Úc than nhẹ.
Năng lực làm việc của Dương Tư không có gì để chê, nếu cái miệng của gã đừng kém duyên như vậy thì hoàn mỹ rồi.
Lúc làm luật hôn nhân thì còn có tiền lệ để tham khảo, bây giờ làm luật bảo vệ trẻ em thì khó hơn nhiều.
Những tài liệu về hôn nhân có thể thu thập cả nghìn bản, Hàn Úc có thể cho người phân loại ra từng trường hợp, những cái có tính tương đồng thì chọn ra để làm điều lệ bảo vệ.
Những tài liệu về bảo vệ trẻ em lại vô cùng ít, nhóm Hàn Úc chỉ có thể đi thăm dò các trấn nhỏ, tìm tư liệu sống từ miệng của các thôn dân.
Chưa nói đến việc ngược đãi trẻ em, nhiều nơi thậm chí còn có tục lệ dìm chết bé gái, cha mẹ thiếu tiền thì coi con gái như hàng hóa, bán cho người ta làm nô ɭệ. Những năm thiên tai đói kém, chuyện bán con để kiếm đồ ăn cũng tràn lan... Những việc này đều là phạm tội, nhưng có ai đứng ra chỉ trích cha mẹ của những đứa bé đó không?
Cha mẹ không thấy mình sai, làng xóm cũng không thấy bọn họ sai, bên quan phủ cũng đâu có bao nhiêu tài liệu liên quan?
Con cái là tài sản riêng của cha mẹ, cho dù đánh đến mức tàn tật, đánh chết hay bán đi, có làm thế nào thì cũng không liên quan đến quan phủ.
Nhìn những tài liệu sống lần lượt được dâng lên, những lời nói hờ hững lại vừa như lẽ dĩ nhiên của cha mẹ và thôn dân kia khiến mắt anh ta đau nhói.
Dương Tư thoáng thấy dáng vẻ của Hàn Úc, trong lòng thầm than.
Uyên Kính tiên sinh chắc là fan não tàn chỉ đứng sau Vệ Từ.
Cả một đời vừa ý nhất bốn học sinh, hai người thì bán mạng cho Khương Bồng Cơ, một người đợi xuất sĩ.
“Nếu Lữ Trưng cũng đến đây chắc là đủ bàn đánh bài rồi.”