Con người ấy à, không chịu nổi khi có người nhắc đến mình.
Dương Tư vừa nói đến Lữ Trưng xong, anh ta ở tít Nam Thịnh liền hắt hơi một cái.
So với cục diện sáng sủa ở Đông Khánh, Nam Thịnh loạn vô cùng, nhiều chư hầu liên minh lại chống bốn bộ Nam Man.
Liên minh Hoàng Thủy năm đó không thể so với liên minh phạt Man được, mọi người chỉ có thể tạm gác hiềm khích trước đây, đồng tâm hiệp lực đối phó Nam Man, không ai được kiếm chuyện với ai. Cho dù có lục đυ.c với nhau thì cũng giải quyết riêng với nhau, không được phá hoại sự đoàn kết của liên minh.
Sau khi nỗ lực một phen, sự kiêu ngạo của Nam Man đã bị chặn đứng, hai bên lâm vào cục diện bế tắc.
Liên minh phạt Man tự biết rõ nhân khẩu bốn bộ Nam Man thưa thớt, binh trẻ chết một người thì mất đi một phần chiến lực, bên Nam Thịnh còn có thể hao tổn được.
Nếu có thể duy trì cục diện trước mắt, cùng lắm chỉ một năm là có thể không chiến mà thắng bốn bộ Nam Man rồi.
Đây là hạ hạ sách, hao tốn thời gian và sức lực lại có biến số nhất định.
Cách tốt nhất chính là nghĩ biện pháp đánh vỡ thế cục hiện tại, hung hăng làm tiêu tan nhuệ khí của bốn bộ Nam Man, khiến bọn chúng mệt mà tháo chạy.
Ngặt nỗi, chiến lực của Nam Man đáng sợ, sao có thể dễ dàng làm được điều này?
“Qua hơn nửa tháng nữa... E rằng sẽ có mưa to... Ài, thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã vào hạ rồi...”
Lữ Trưng phe phẩy chiếc quạt làm mát cho mình, khí trời Nam Thịnh nóng bức, trước khi vào hạ luôn có mấy ngày vô cùng oi bức khiến người ta hận không thể cởi sạch y phục cho mát mẻ. Qua mấy ngày này thì là nửa tháng mưa dầm. Sau khi mưa dầm ngớt đi thì nhiệt độ sẽ càng ngày càng cao. Lúc nhiệt độ cao nhất, đứng ngoài nắng nửa ngày thì có thể bị lột da, thời tiết khắc nghiệt vô cùng.
Anh ta đang ngồi trên ghế hóng gió thì có người gọi.
Lữ Trưng không cần quay đầu nhìn cũng biết người đến là ai. Anh ta khịt khịt mũi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Quân doanh cấm rượu, Chính Trạch Công đây có tính là biết luật mà vẫn phạm luật không?”
“Lữ tiên sinh đừng nói cho Thiếu Dương biết nhé, ta sợ huynh ấy càm ràm. Trong bụng có mấy con sâu rượu, không uống một bầu rượu thì chúng nó không chịu yên, chúng nó mà làm loạn lên thì người chịu khổ không phải là ta sao?” Dương Đào cầm theo hai bầu rượu, cười nói: “Tiên sinh có uống không?”
Lữ Trưng nghẹn lời.
Dương Đào rộng lượng chia sẻ rượu mà anh ta lén giấu riêng, Lữ Trưng chia phần ghế còn lại cho anh ta ngồi.
Hai người này quen nhau cũng xem như là trùng hợp.
Lữ Trưng nửa đêm không ngủ được, lúc ra ngoài đi dạo thì gặp Dương Đào đang tản bộ để giải rượu, sau khi ngồi nói chuyện với nhau thì hai người đều có cảm giác vừa gặp như đã quen thân vậy.