Kế sách của Nhan Lâm nói ra cũng không phức tạp, nhân lúc nước còn thấp thì chặn thượng nguồn của các con sông lại, đợi đến những ngày mưa lớn, nước sông dâng cao tràn bờ thì phá vỡ đê để nước sông nhấn chìm bốn bộ Nam Man. Nếu muốn làm như vậy thì phải dẫn dụ binh mã của bốn bộ Nam Man đến chỗ trũng thấp nhất của hạ lưu sông. Tuy bốn bộ Nam Man liều lĩnh nhưng bọn chúng nắm rõ địa hình, khó mà dụ dỗ bọn chúng mắc bẫy được.
Ngoài vấn đề này thì nắm bắt thời cơ cũng là một vấn đề nan giải.
Một khi làm không tốt thì có thể nhấn chìm luôn cả chính quân mình.
Nếu kế này thành công thì chắc chắn sĩ khí của Nam Man sẽ bị đánh tan!
Ngày hôm sau, Lữ Trưng ra sức bảo vệ kế sách của Nhan Lâm, sau đó lại có được sự ủng hộ của đám người Hoa Uyên.
Các chư hầu thấy vậy cũng đều đồng ý dùng kế này.
Qua một tháng cẩn thận lên kế hoạch và sắp xếp, quân liên minh lợi dụng ý muốn vội vàng muốn lập công của bốn bộ Nam Man, lừa đối phương cắn mồi mắc câu.
Đợi lũ bất ngờ ập xuống, mấy chục nghìn binh lính của quân địch bị nước lũ nhấn chìm, tổn thất nhiều vô số kể.
Quân liên minh phạt Man thừa thắng truy kích, nâng cao thành quả chiến đấu, gϊếŧ ba mươi nghìn quân địch, bắt làm tù binh năm mươi nghìn quân.
Mấy con sông bị xác quân địch nhuộm đỏ, hạ du bị tắc nghẽn.
Làm cách nào để xử lý năm mươi nghìn tù binh lại là một vấn đề khó đặt ra trước mặt mọi người.
Lương thảo của quân liên minh cung cấp cho quân mình còn không đủ, lấy đâu ra để nuôi tù binh?
“Chuyện này có gì khó đâu, gϊếŧ toàn bộ là được rồi.”
Đúng lúc này, Hoa Uyên đứng bên cạnh An Thôi lên tiếng, vừa mở miệng là đòi gϊếŧ năm mươi nghìn tù binh.
Lúc nói, trong mắt gã hiện lên sự hung tàn, vẻ dữ tợn bao phủ toàn thân.
Các chư hầu cũng tính như vậy, nhưng nói thế nào thì cũng là năm mươi nghìn mạng người, nói thẳng ra thì lại quá máu lạnh bạc tình.
Bây giờ “Hoa Uyên” đã mở miệng nói trước, bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền, ra lệnh gϊếŧ sạch năm mươi nghìn quân tù binh của bốn bộ Nam Man.
Lữ Trưng lại tỏ vẻ không đồng ý cho lắm.
Lương thảo của quân liên minh thiếu nhưng lương thảo của An Thôi không thiếu mà, năm mươi nghìn tù binh này còn có giá trị khác.
“Hoa Uyên” dường như phát hiện ra suy nghĩ của Lữ Trưng, lạnh lùng liếc anh ta một cái, trong mắt toàn sự cảnh cáo.
Thấy tình hình này, Lữ Trưng cũng đã rõ, vị đồng nghiệp này của mình lại giở chứng rồi.
“Lữ tiên sinh.”
Lữ Trưng đang định về doanh trướng thì nửa đường bị “Hoa Uyên” chặn lại.
Toàn thân gã tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn Lữ Trưng cũng mang theo ác ý.
“Có chuyện gì?” Lữ Trưng tỏ ra bình tĩnh.
“Hoa Uyên” nhe răng cười một cái: “Tiên sinh, ngươi nhân từ với tù binh Nam Man thì có thể sẽ đánh mất mạng của chính mình đấy.”
Nếu Vệ Từ ở đây, anh có thể sẽ nhận ra vị “Hoa Uyên” trước mặt đây chính là Cát Lâm kiếp trước suýt chút nữa bóp chết mình.
Lữ Trưng không biết sự nguy hiểm của Cát Lâm, nên không để bụng đến lời uy hϊếp của gã.