Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1520




“Tuy Nam Man hung tàn nhưng cũng không phải là không có giá trị gì.” Lữ Trưng không vui, nói: “Binh lực của chủ công trong các chư hầu không chiếm ưu thế gì, nếu có thể thuần hóa những tù binh này, khiến bọn chúng xông pha chiến đấu cho chủ công thì đó sẽ là một lực lượng giúp đỡ rất lớn. Cho dù bọn chúng không chịu phục vụ cho chủ công thì cũng có thể dùng bọn Man tộc cường tráng này để lao động chân tay như khai thác đá lót đường, khai khẩn ruộng hoang... những việc này đều cần nhân lực.”

Trong thời loạn thế, không phải cứ đánh đấm giỏi là có thể thống trị thiên hạ, còn cần phải xây dựng kinh doanh, dốc hết binh lực đi gây chiến không phải là đạo lý đúng đắn.

Lạm sát tù binh lại là hạ hạ sách.

Trừ phi là tình huống đặc biệt như quân lương của ta thiếu hụt, buộc phải gϊếŧ tù binh, không thì theo lẽ thường đều sẽ giữ lại để bóc lột giá trị lao động còn lại của bọn chúng. Những việc nặng nhọc đều sắp xếp cho bọn chúng làm, bỏ vốn ít nhất để lấy được lợi nhuận cao nhất.
Cứ thế gϊếŧ hết tù nhân sẽ dẫn đến việc kẻ địch tương lai sẽ chiến đấu tới cùng, không chịu khuất phục, dù sao thì đầu hàng cũng chết, không bằng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

Ngoài việc kích động ý chí chiến đấu của kẻ địch ra thì đâu còn tác dụng gì khác?

“Mấy đạo lý này không cần ngươi giảng.” Sau khi “Cát Lâm” nghe xong, môi mỏng cười lạnh: “Ngươi tới từ Đông Khánh, đại quân Bắc Cương chưa kịp tàn sát các nơi đã bị Liễu Hi bóp chết, đương nhiên ngươi không thể cảm nhận được rồi... Nhân dân Nam Thịnh có ai không hận giặc Nam Man đến mức nghiến răng? Để giặc Nam Man còn sống chính là sự bất kính lớn nhất đối với người chết! Đừng nói là hôm nay có năm mươi nghìn tù binh, cho dù là năm trăm nghìn cũng phải gϊếŧ hết, không cần nương tay. Cha con của ngươi không bị giặc Nam Man chặt đầu buộc trên lưng ngựa để diễu võ dương oai; mẹ và vợ của ngươi không bị giặc Nam Man thay phiên nhau làm nhục, tùy ý giễu cợt. Ngươi chưa từng trải qua những chuyện này, sao ngươi có thể hiểu được nỗi hận nước mất nhà tan?”
Lời này của “Cát Lâm” cũng xem như là lăng nhục rồi, Lữ Trưng không tránh khỏi nổi giận trong lòng.

“Hoa Uyên!” Anh ta tức giận quát.

“Cát Lâm” châm chọc: “Chẳng qua mới vài ba lời, ngươi đã tức giận đến vậy rồi...”

Lữ Trưng không phát hiện sát khí nhàn nhạt trong mắt của đối phương.

Không đợi gã làm gì, Dương Đào cách từ rất xa đã lên tiếng gọi Lữ Trưng, “Cát Lâm” không cam tâm trừng Lữ Trưng một cái.

Trong phút chốc, “Cát Lâm” offline, nhân cách chủ bị đẩy ra ngoài.

Dương Đào nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Uyên, nhíu mày nói: “Lữ tiên sinh phải chú ý một chút đấy.”

Lữ Trưng không hiểu: “Chính Trạch Công có ý gì?”

Dương Đào nói: “Vừa nãy, người kia đã có ý muốn gϊếŧ huynh, nếu không phải ta gọi thì e là...”