Tình hình của quân liên minh bên này tốt hơn một chút, Dương Đào bên kia tìm được nguyên nhân dẫn tới bệnh dịch, quân y ngăn chặn nguồn truyền nhiễm, dần dần khống chế được tình hình bệnh dịch.
Mặc dù như vậy, nhưng tổn thất của quân liên minh vẫn khá lớn, chỉ có hai nhà chư hầu An Thôi và Dương Đào giữ được sức mạnh.
Trong lúc chư hầu ở Nam Thịnh lục đυ.c với nhau, đề phòng lẫn nhau thì Khương Bồng Cơ cũng bận bịu không ngừng.
Nhờ đám người Đào thị “vô tư cống hiến” nên Khương Bồng Cơ lại biến thành người có tiền.
Thứ đồ vật như tiền chỉ khi đem ra sử dụng thì mới có thể kiếm thêm về, chứ cất vào kho thì sẽ bị bụi bặm bao phủ mà mục nát.
Sau khi bắt tay vào thực hiện ý định này, cô lập tức làm mấy chục hạng mục xây dựng, nhỏ thì có xây nhà, sửa đường dành cho xe chạy, lớn thì có thi công hồ chứa nước, tu sửa đường sông, khai khẩn ruộng đất hoang... Không chỉ thu hút những người gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, phải lưu lạc đất khách quê người, tăng cường an ninh trật tự, mà còn có thể cung cấp cho người dân rất nhiều công ăn việc làm.
Chỉ cần có việc để làm, kiếm ra tiền, thì còn ai rảnh rỗi mà đi gây chuyện tạo phản nữa?
Nhưng đám cá muối lại phàn nàn, bọn họ đã quen thấy Khương Bồng Cơ Nam chinh Bắc chiến, mỗi ngày không phải là đánh giặc thì chính là đang trên đường đi đánh giặc rồi.
Hiện tại thì sao?
Nội dung livestream từ đấu tranh nảy lửa biến thành làm ruộng.
Streamer chọc trời chọc đất giờ yên ổn ngồi ở nhà kinh doanh, thật không giống Streamer mà bọn họ từng biết chút nào!
Mặc kệ hội cá mặn gào thét thế nào, Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục thờ ơ, tiếp tục tiêu tiền như nước.
Nói đến “rải tiền”, không thể không nhắc đến phân viện của thư viện Kim Lân.
Năm ngoái khi mở rộng việc chiêu mộ học sinh, Khương Bồng Cơ đã lợi dụng chức quyền để ngầm cho phép con cái phú thương vào học tại thư viện Kim Lân, số người không nhiều nhưng những học sinh đó đều được chọn lọc kỹ càng. Những đứa trẻ này theo học ở thư viện Kim Lân gần một năm, hiệu quả học tập thể hiện rõ rệt.
Ngày càng có nhiều người lén đi hỏi thăm bao giờ thì thư viện Kim Lân tiếp tục mở rộng tuyển sinh, bọn họ sẽ tranh thủ cơ hội xin cho con mình vào học.
Khương Bồng Cơ thấy thời khắc quan trọng đã đến, thuận theo tình hình mà đề xuất xây dựng thêm thư viện Kim Lân, thành lập hai phân viện.
Thư viện Kim Lân là tâm huyết của Phong Nhân, Trình Thừa và Uyên Kính, cô muốn xây dựng thêm thì tất nhiên sẽ tìm bọn họ đến để trao đổi bàn bạc. Ba vị đại lão không có dị nghị gì, vài năm gần đây, thư viện đã tìm ra một bộ phương pháp dạy học khá hoàn thiện, thành lập phân viện không thành vấn đề.
Khương Bồng Cơ cười, nói: “Chư vị tiên sinh thấu tình đạt lý như vậy, học trò trong thiên hạ thật may mắn.”
Uyên Kính tiên sinh trêu đùa nói: “Theo lão phu, sự hào phóng rộng rãi của Lan Đình Công mới là may mắn của học trò trong thiên hạ.”
Thư viện Kim Lân là loại đơn vị trường học không có thu nhập, đồng phục của học sinh, bài thi, bút, mực, chi tiêu hàng ngày và tiền lương của các phu tử đều do chính quyền bỏ tiền ra, ngày lễ, ngày Tết còn có quà. Đất để xây thư viện, kiến trúc đều do Khương Bồng Cơ chi tiền.