Uyên Kính tiên sinh cười khổ: “Có lời gì muốn nói thì Lan Đình Công cứ việc nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo tam quốc?”
Nếu Khương Bồng Cơ không phải chủ công thì rất dễ bị ăn đòn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ý ta là tổ chức một đại hội đấu thầu, người nào ra giá cao mới có tư cách góp vốn để xây dựng phân viện của thư viện Kim Lân.”
Mấy người kia còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Chưa vội bàn tới “đại hội đấu thầu” là cái gì, mà làm gì có người nào chịu coi tiền như rác, chủ động đấu giá để tranh đoạt tư cách đó chứ?
Nghe giọng điệu này của Khương Bồng Cơ, kiểu như đây là chuyện tốt mà người ngoài cầu cũng không được ấy.
Phong Nhân hỏi không chắc chắn: “Người ra giá cao... Mới có tư cách góp vốn xây dựng thư viện ư?”
Khương Bồng Cơ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Đúng vậy, có gì không đúng sao?”
Chỗ không đúng quá nhiều luôn, thật là cạn lời mà!
Khương Bồng Cơ lại nói: “Các vị đừng nghi ngờ, nếu như tung tin tức này ra, chắc chắn sẽ có người bê rất nhiều bạc đến quỳ xin bỏ vốn cho chúng ta xây thư viện.”
Không ai nói câu nào, tránh làm vỡ mộng đẹp của Khương Bồng Cơ.
Cô tiếp tục nói: “Đầu tư xây dựng phân viện của thư viện Kim Lân, sau khi khánh thành công trình, người góp vốn có thể được ghi danh là viện trưởng danh dự, không những được quan phủ khen ngợi trước mặt mọi người, tặng hoành phi* mà còn được ủng hộ trong việc buôn bán. Ví dụ như hai bên cùng cạnh tranh, hàng hóa giống nhau, giá cả như nhau, một bên là cửa hàng kinh doanh bình thường, một bên là thương nhân có chứng nhận của quan phủ, các vị nói xem người dân sẽ chọn bên nào?”
* Hoành phi là những tấm biển gỗ có hình thức trình bày theo chiều ngang treo trên cao bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, từ đường... Thường ở trên đó khắc từ ba đến bốn chữ đại tự.
Mấy người Phong Nhân bị dọa.
Có loại chuyện như này sao?
“Sĩ - nông - công - thương, thương nhân ở vị trí thấp nhất. Tầng lớp này thường bị mọi người lên án. Nếu như cho bọn họ một cơ hội như vậy, khi học sinh của phân viện ra ngoài có phải sẽ cảm động và ghi nhớ vị viện trưởng danh dự này hay không? Có phải sẽ có lợi cho con cháu đời sau hay không?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Những thương nhân được quan phủ chấp nhận, đương nhiên dân chúng sẽ càng tin tưởng việc làm ăn của bọn họ. Những điều kiện tốt như này, làm sao những thương nhân thông minh kia lại có thể không nhận ra được chứ?”