“Chẳng lẽ Liễu Hi này nghèo đến phát điên rồi sao? Thực sự coi mình là con trời, ai cũng phải chú ý, giúp đỡ mình sao?”
Khương Bồng Cơ tràn đầy tự tin, còn dư luận bên ngoài thì không coi trọng kế hoạch của cô.
Phần lớn bọn họ đều bàn ra tán vào, còn có người châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa.
“Ai mà biết được? Hiện giờ người ta là người có một không hai ở Đông Khánh, không cho cô ta bay vài hôm à?”
Gần đây đề tài này là chủ đề được bàn tán nhiều nhất, bất luận là người buôn bán hay học sinh sĩ tử, cũng muốn góp vào vài câu mới bằng lòng thỏa mãn.
Có người nói: “Thương nhân trục lợi, thực chất bên trong đều là hơi tiền. Bọn họ ném bạc vào trong nước còn nghe được tiếng đấy, chứ bỏ tiền bỏ lực xây cái gì mà phân viện thư viện Kim Lân có được cái gì nào? Hừ, thanh danh tốt, công đức hay đều bị người khác chiếm!”
Có người cười nhạo: “Xây một tòa thư viện tốn bao nhiêu bạc trắng? Nếu là ta, dù tiền có nhiều đến nóng bỏng tay ta cũng sẽ chôn xuống cho con cháu. Tự nhiên lấy ra làm lợi cho người khác, trên đời này nào có người thiếu thông minh như thế?”
Có người còn nói: “Không chừng vẫn còn có kẻ thiếu đầu óc kia đấy, vì a dua phụ họa cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra.”
Lại có người rằng: “Xây một thư viện tốn bao nhiêu tiền? Theo như quy chế thư viện Kim Lân, thế nào cũng phải đến vài trăm nghìn xâu tiền chứ? Học sinh của thư viện Kim Lân còn tốn kém hơn, mấy trăm học sinh, ai mà cung cấp cho nổi? Bút mực giấy nghiên thì thôi, người ta một ngày ba bữa đều phải một mặn hai canh, bao ăn no, một năm bốn mùa ba bộ y phục, mỗi tháng có một trăm văn tiền tiêu vặt... Dân chúng phổ thông chỉ có đến lễ tết mới được chấm tí mùi thịt, một bộ y phục may đi vá lại cũng dùng được hết năm này đến năm kia... Có ai nguyện ý coi tiền như rác, bỏ tiền ra nuôi đám học sinh này ăn học?”
Dân chúng dân gian thích bàn chuyện, một vài sĩ tộc không thích Khương Bồng Cơ chỉ đáp lại bằng thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Đám người này đều có một mục đích, tất cả đều chờ Khương Bồng Cơ làm trò cười.
Nhưng bọn họ thực tình không biết, đã có không ít thổ hào vụиɠ ŧяộʍ bưng tiền đi quỳ gối cầu xin Khương Bồng Cơ rồi.
Thế nhưng lại không có đường, chỉ có thể lo lắng suông!
Dù có làm ăn lớn đến mấy, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là thương nhân.