Chơi thêm ba bốn năm nữa, chờ đến khi Liễu Chiêu chơi mệt rồi đương nhiên sẽ tìm người thành thật làm hiệp sĩ đổ vỏ.
Liễu Xa lại nói: “Lan Đình cứ luôn che chở nó như thế, chiều nó đến mức không biết trời cao đất rộng! Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên phải do phụ mẫu làm chủ. Nó không tự xem lại mình xem năm nay bao tuổi rồi, cả ngày chỉ biết chơi chơi, không biết ổn định, khi nào mới có thể độc lập thành gia, không liên lụy đến con?”
Khương Bồng Cơ thờ ơ nói: “Nữ nhi tự nhận là có chút nội tình, đừng nói một Chiêu Nhi, dù có thêm mười đứa cũng nuôi được.”
Liễu Chiêu cảm động rưng rưng nước mắt. A tỷ...
Đây chắc chắn là tỷ tỷ ruột rồi, vì em trai, dám phản bác thẳng mặt phụ thân Liễu Xa.
Liễu Xa thở dài: “Nếu nói nuôi, vi phụ cũng nuôi được, không thiếu một miếng cơm ăn của nó.”
Lần này ông tới là muốn làm cho xong chuyện hôn sự của Liễu Chiêu, xem như hoàn thành một tâm nguyện.
Khương Bồng Cơ thấy Liễu Xa kiên định như vậy chỉ có thể đổi giọng hỏi: “Tâm ý phụ thân đã quyết, nữ nhi cũng không tiện ngăn cản, mất đi ý tốt của phụ thân. Liên quan đến hôn sự của Liễu Chiêu, phụ thân có chọn được ai chưa vậy?”
Trái tim nóng bỏng của Liễu Chiêu chớp mắt lạnh băng. A tỷ nhất định phải đứng vững trước áp lực đó!
Liễu Xa liếc nhìn Liễu Chiêu một cái, tức giận nói: “Có chọn được mấy người không tệ, tính nết gia thế cũng tương đương, chỉ là... Vi phụ còn phải hỏi thằng nghiệt tử này xem nó có để ý tới ai chưa. Bằng không, vì sao lần trước không rên một tiếng nó đã đào hôn chạy đến Hoàn Châu!”
Liễu Chiêu lập tức trở thành tâm điểm của mọi người ngồi đây, dọa đến mức tim gan run bắn.
Cậu nhóc yếu ớt nói: “Nhi tử... Đúng là có để ý tới một vị nương tử, nhưng...”
Khương Bồng Cơ cũng chẳng ý kiến gì nữa, Liễu Xa bèn hỏi: “Nhưng cái gì? Chẳng lẽ là phụ nữ có chồng à?”
“Là con gái út nhà Trình Thừa tiên sinh.” Liễu Chiêu lấy hết dũng khí đáp: “Nhi tử có vô tình thấy mặt mấy lần, nhưng... Đây chỉ là nhi tử đơn phương tương tư, người ta còn không biết tâm tư của nhi tử đâu. Nhi tử cũng không biết Trình tiên sinh đã định hôn cho nàng chưa nữa, vẫn không dám nói ra...”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đệ có ý này, sao không nói sớm một chút, a tỷ cũng có thể đi hỏi Trình tiên sinh một câu giúp đệ?”
Liễu Xa lạnh lùng hỏi: “Nó có xứng không?”