Liễu Chiêu bị cô oán giận không thể làm gì được, còn tân nương đứng bên cạnh thì không nhịn được cười, hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng, đứng ngồi không yên như lúc trước.
Quá trình tổ chức hôn yến rập khuôn, không có gì thú vị, Khương Bồng Cơ uống rượu mời của tân lang tân nương, rảnh rỗi nhàm chán nhìn xung quanh.
Đã lâu rồi Hoàn Châu không có bữa tiệc nào lớn và vui như vậy, mọi người uống rất nhiều rượu, Khương Bồng Cơ cũng giả vờ không uống được nữa, trà trộn vào một đám say xỉn, lén lút đưa Vệ Từ say đến mức mắt mũi lờ đờ ra ngoài. Hai người đứng dưới bóng tường ngoài phủ, cô hôn trộm Vệ Từ một cái.
“Hôm nay ta thấy con của đám Văn Chứng đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh quá.”
Vệ Từ nâng tay day day khuôn mặt ửng đỏ của mình, cố gắng đứng thật vững.
“Chủ công cũng muốn à?”
Anh biết Khương Bồng Cơ rất thích trẻ con, kiếp trước cũng vậy.
Khương Bồng Cơ thở dài: “Ta muốn, nhưng huynh đâu có cho.”
Vệ Từ nói: “Chưa đến lúc, cho dù Từ đồng ý, chủ công cũng không thể muốn được.”
Đối với chuyện trẻ con này, trong lòng Vệ Từ dù thấy mong chờ nhưng cũng hơi bài xích.
Đứa nhỏ kiếp này sẽ là Khương Diễm và Vệ Tông trong trí nhớ của anh sao?
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nói cũng đúng, huynh tốt như vậy, sao ta lại nỡ để huynh lộ ra trước mặt kẻ địch chứ?”
Vệ Từ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô, anh không hiểu ý của câu này lắm.
Khương Bồng Cơ nói: “Về sau huynh sẽ biết thôi, ta đưa huynh về phủ, nhớ uống một ít canh giải rượu đấy.”
Cô đưa Vệ Từ về phủ, ôm anh hôn một lát, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Khương Bồng Cơ nói: “Đợi qua thêm một thời gian nữa, đến lúc đó sẽ không có nhiều điều phải lo như bây giờ.”
Vệ Từ nghe cô nói vậy, không khỏi nở nụ cười.
Trăng lên giữa trời, màn đêm buông xuống.
Trong buổi tối yên tĩnh này lại xảy ra một chuyện khiến cho Khương Bồng Cơ nổi trận lôi đình.
Vệ Từ gặp chuyện.
“Lang quân nhìn thϊếp thân như vậy làm gì?”
Khuôn mặt cô dâu đỏ lự, con ngươi đen láy long lanh mang theo ánh sáng nhàn nhạt khiến tim người khác phải loạn nhịp, Liễu Chiêu liếc trộm mà không khỏi ngượng ngùng dời mắt đi.
“Tối nay, phu nhân thật xinh đẹp.” Liễu Chiêu có vẻ không được tự nhiên, nói: “... Nàng là người đẹp nhất mà ta từng thấy trên đời.”
Nến đỏ bốn phía lay động, Liễu Chiêu liếc mắt nhìn quả bầu được trang trí thành rượu hợp cẩn, quả bầu bị chia ra làm đôi, cuống quả được nối với nhau bằng tơ hồng, hai bên đều đựng rượu trắng. Cậu nuốt nước miếng với vẻ mất tự nhiên, hơi bối rối mời phu nhân vừa mới cưới về cùng uống rượu hợp cẩn.