Nghe xong, Liễu Xa không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Ông không khỏi giễu cợt một câu: “Ngươi đúng là yêu thương Vệ Tử Hiếu nhỉ!”
Khương Bồng Cơ nói: “Nó không gϊếŧ được Tử Hiếu.”
Không gϊếŧ được thì có thể hành hạ thế này sao?
Liễu Xa nói: “Coi chừng thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Ngay cả một Vệ Từ mà cũng không gϊếŧ được, ngươi để mặt mũi của một vị ‘thần’ như nó ở đâu hả?”
Yêu đương với Khương Bồng Cơ cũng giống như kết đồng minh với cô vậy, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô trở tay gϊếŧ ngược lại.
Đột nhiên, Liễu Xa rất thương cảm cho Vệ Từ.
Vận số đã kém thì đã đành, sao ánh mắt cũng kém đến mức nhìn trúng một người phụ nữ như vậy chứ?
“Ông không hiểu đâu. Hệ thống chủ tùy tiện chọn lựa một người cũng tốt hơn chọn Tử Hiếu.” Liễu Xa còn muốn hỏi điều gì nhưng Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Ta đi tìm vật kia tính sổ đây. Ông hãy trông chừng Tử Hiếu, nếu như huynh ấy gặp phải chuyện gì thì đừng trách ta không để ý đến ‘tình cha con’, ngay cả ông cũng chém đấy.”
Liễu Xa: “...”
(╯‵□′) ╯︵┻━┻
Dù sao cũng là cha hiền con hiếu nhiều năm rồi, nói trở mặt cái là trở mặt ngay, có còn chút tình nghĩa cha con hay không thế?
“Ngươi định làm gì?” Liễu Xa cố gắng bình tĩnh lại.
Khương Bồng Cơ nói: “Hệ thống chủ không có thực thể, trên lý thuyết, nó chỉ có thể phụ thuộc vào vật dẫn đặc thù, ví dụ như ngọc bội âm dương. Nhưng ta đã xác nhận rồi, ngọc bội âm dương mà ta đưa Tử Hiếu không phải là vật dẫn của hệ thống chủ. Không tìm được vật dẫn của nó, hành động lần này chắc sẽ không lấy được mạng của nó, nhưng đòi lại một ít lãi cũng tốt. Một lát nữa, ta sẽ xâm nhập vào tinh thần của Tử Hiếu, tìm kiếm chủ thể đang làm chuyện ác...”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ nắm đao ngồi xuống, nghiêm trang nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Liễu Xa bỗng dưng mở to hai mắt.
Ông đang nhìn thấy gì đây?
Ông nhìn thấy một người phụ nữ chín chắn, vóc dáng thon dài đầy đặn, mặc một bộ quân trang gọn gàng xuất hiện bên người Khương Bồng Cơ.
Hình như đối phương cũng nhìn thấy ông, khẽ gật đầu với ông rồi hóa thành một vệt sáng xanh chui vào ấn đường Vệ Từ.
Một lúc sau, Vệ Từ đang vô thức giãy giụa bỗng bình tĩnh trở lại, bấy giờ Liễu Xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ ngưng tụ ra thân thể tinh thần xuyên qua màn sương mù dày đặc, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ nhưng không chói mắt ở phía trước.