Vượt qua tầng ánh sáng này, khung cảnh vốn đang hỗn loạn hư vô ban đầu lập tức biến thành một khu chợ náo nhiệt đông đúc.
Khương Bồng Cơ chau mày: “Đây là khu vực tinh thần trong não Tử Hiếu sao?”
Cô xoay người nhảy lên tòa nhà gần đó, mũi chân nhấn nhẹ, nhảy mấy bước đã rời khỏi khu chợ náo nhiệt, men theo hơi thở quen thuộc mà chạy tới.
Khương Bồng Cơ nhìn quanh mấy lần liền đoán ra được đây là kiếp trước của Vệ Từ, nói cách khác, đây cũng là ký ức quý giá nhất trong trái tim anh.
Mỗi người đều có khu vực tinh thần trong não mình, mỗi khu vực đều là một thế giới giả tưởng phản ánh thế giới nội tâm.
Khu vực tinh thần trong não Khương Bồng Cơ rất đơn giản, tràn đầy nguồn năng lượng tinh thần tích cực, đơn điệu và nhàm chán.
Vệ Từ lại không giống vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thế giới tinh thần giả tưởng có hình ảnh cụ thể rõ nét mà tinh xảo đến vậy.
Khương Bồng Cơ cũng có thể làm được điều này, nhưng không thể giống như Vệ Từ, ngay cả mùi hương của ánh mặt trời cũng bắt chước được y hệt.
Dù sao, cô chỉ là một quân nhân lấy bạo lực là trên hết, đánh nhau thì có thể nhưng lại không có một chút tế bào văn nghệ nào.
“Tại sao cô lại nằm sấp trên tường nhà ta thế?”
Đang thất thần suy nghĩ thì Khương Bồng Cơ nghe thấy giọng trẻ con êm dịu nhẹ nhàng từ bức tường bên dưới truyền đến.
Khương Bồng Cơ “ủa” một tiếng, dò theo tiếng nói để nhìn lại, phát hiện một cậu bé trắng trẻo mập mạp đang ngồi trong góc tường, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?”
Khương Bồng Cơ chỉ vào mình, cậu bé này có thể nhìn thấy cô sao?
Chẳng lẽ, cậu bé trước mắt này là người vô cùng quan trọng với Vệ Từ, cho nên cũng “sống” trong thế giới tinh thần của anh?
Khương Bồng Cơ phát hiện không ít dân chúng trên chợ đều có gương mặt rất mơ hồ, điều này chứng tỏ trí nhớ của Vệ Từ về họ rất ít, dáng hình cậu bé trước mắt này lại rất tinh tế đáng yêu, dưới hàng lông mi dày đặc ướt đẫm nước mắt là đôi mắt đen nhánh sáng rực, Khương Bồng Cơ nhìn mà cũng thấy yêu thích không thôi.
“Dĩ nhiên là ta đang nói chuyện với cô rồi… cô là người ngoại tộc đến đây à?”
Cậu bé giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hồng trông giống như thỏ con vậy.
“Ngoại tộc?” Khương Bồng Cơ cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình.
Đã lâu không nhìn thấy quân phục Liên Bang rồi, cô rút đao Trảm Thần ra, mượn sự phản xạ của thân đao để nhìn rõ dáng vẻ bây giờ của mình.