Đối với người cuồng sắc đẹp như Khương Bồng Cơ mà nói, cô vẫn thích Vệ Từ mặt trắng không râu.
Để râu có gì tốt chứ?
Lúc dùng bữa, rất dễ làm bẩn khóe miệng, vệ sinh phiền phức, lúc thân mật còn hay đâm vào người.
Khương Bồng Cơ ngồi xổm trên xà nhà mà làu bàu, dường như ba người phía dưới đều không phát hiện ra một người đang sống sờ sờ là cô, vẫn tự do nói chuyện với nhau.
Phúc Thọ đang lo lắng bất an, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bất ngờ ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn cô bé kia.
Cậu hành lễ với cô bé, giọng nói vẫn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Phúc Thọ thỉnh an điện hạ tỷ tỷ…”
Cô bé mỉm cười ấm áp: “Không cần đa lễ như vậy đâu. Phúc Thọ vừa rồi đang cúng tế ‘mẹ đẻ’ à?”
Cho dù cô bé ăn mặc giàu có, địa vị cao quý, lúc này lại như một người chị nhà bên đáng yêu dịu dàng, Phúc Thọ lập tức như được chữa khỏi.
Phúc Thọ tủi thân gật đầu, khuôn mặt nhỏ thảm thương vô cùng, ngón tay trắng mập xoắn lại với nhau.
Không được cha cho phép đã tự tiện đi ra ngoài mua sắm đồ cúng tế cho mẹ đẻ vốn có xuất thân thấp hèn, còn đốt đồ cúng tế trong sân nữa, vốn đã là điều tối kỵ rồi, lúc này còn bị thái nữ điện hạ đến nhà làm khách đυ.ng phải, không biết cha sẽ tức giận đến mức nào. Phúc Thọ còn nhỏ nhưng rất mẫn cảm, chỉ qua chuyện người hầu trong phủ tránh mẹ đẻ như rắn rết là cậu đã biết rõ cha không thích mẹ đẻ, ngay cả ngày giỗ của bà cũng không để trong lòng.
Cậu không muốn mẹ đẻ ở dưới lòng đất phải cô đơn một mình, nhưng cũng không muốn bị cha ghét bỏ, nhất thời khó có thể quyết định.
“Phúc Thọ thật hiếu thảo.” Thái nữ điện hạ mỉm cười bước đến xoa xoa nếp nhăn nhỏ trên trán cậu, dịu dàng nói: “Thật ra âm thầm cúng tế cũng không sao, nhưng mà có rất nhiều cách để thể hiện lòng hiếu thảo, nếu như bị người ngoài nhìn thấy chuyện này, khó tránh khỏi sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của thái phó đấy.”
Phúc Thọ rưng rưng nước mắt nói: “Thật thế sao?”
“Mấy ngày gần đây, dân chúng đang bận rộn mừng ngày sinh nhật của bệ hạ, đây chính là ngày quốc khánh của đất nước đấy.” Thái nữ điện hạ thở dài, nói: “Đệ ở trong phủ lén lút đốt đồ cúng tế, người biết chuyện sẽ nói đệ hiếu thảo đáng khen. Nhưng những người không biết chuyện sẽ cảm thấy lòng dạ đệ đáng hận… có hiểu hay không?”
Phúc Thọ nào biết chuyện này chứ?