Khương Bồng Cơ vừa đè ép Vệ Từ vừa tỏ vẻ đáng thương mà nắm lấy tay anh sờ vào ngực mình, suýt nữa đã dọa Vệ Từ vốn đoan chính bảo thủ phải sợ đến mức nghẹt thở. Trước kia thì đã đành, tốt xấu gì cũng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn bây giờ đang ở giữa trời đất thế này, xấu hổ chết đi được!
“Chủ... chủ công!”
Dù cách một lớp áo nhưng dáng người Khương Bồng Cơ không hề tệ, lòng bàn tay Vệ Từ rất dễ dàng được trải nghiệm cảm giác đầy đặn.
Khương Bồng Cơ cúi đầu xuống hỏi: “Thế nào? Nhận ra người ta chưa?”
Dù Vệ Từ đã sống hai đời, nhưng cuộc sống cá nhân vẫn giữ nghiêm, thực sự không chịu nổi sự phóng khoáng của Khương Bồng Cơ.
“Thực sự là chủ công sao?”
Anh không dám tin, mở to hai mắt ra nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo này... thực sự là chủ công nhà mình sao?
“Ừ, đúng vậy, ta thực sự là chủ công nhà huynh đây!” Khương Bồng Cơ nói: “Hay là... Tử Hiếu không thích ta trông thế này?”
Với cổ nhân mà nói, nhà Hán ở Trung Nguyên là một bộ tộc, ngoài nhà Hán thì đều là man di, chớ nói đến những người kỳ lạ tóc vàng mắt xanh hay toàn thân đen thui kia. Mặc dù ngoại hình của Khương Bồng Cơ lúc này không đến mức khác người, nhưng mái tóc đỏ rực kia vẫn đủ để liệt cô vào hàng ngũ ngoại tộc.
Đương nhiên Vệ Từ không có ý này. Anh chỉ không ngờ hình dáng thực sự của Khương Bồng Cơ là như vậy thôi.
“Chủ công...” Anh gọi cô, có vẻ mất tự nhiên: “Có thể... có thể cho ta đứng dậy, sửa sang gọn gàng lại không?”
Nói xong, anh thử rút tay về.
Nhưng Khương Bồng Cơ sao có thể để anh như ý được, cô không chịu buông tay, hơn nữa còn gạt mở vạt áo của anh, lộ ra hơn nửa l*иg ngực trắng nõn.
“Tử Hiếu, mỗi lần huynh từ chối ta, có biết ta đau khổ thế nào không...”
Vệ Từ giỏi nhịn thật đấy, cô sắp biến thành Ninja rùa rồi. Thế đạo gì đây?
“Chủ công!”
Khương Bồng Cơ đùa đủ rồi, thấy nửa người trên của anh đỏ lự, kéo từ ngực đến mang tai, lan sang hai gò má, bèn hào phóng buông tha cho anh.
“Không thể trách ta không biết kiềm chế được, muốn trách chỉ có thể trách Tử Hiếu quá đáng yêu thôi.”
Vệ Từ không bốc lên nổi nửa đốm lửa giận, đành phải trừng mắt với cô một cái.
Khương Bồng Cơ thầm thở dài. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân mà, trừng mắt một cái mà cũng đẹp như vậy.
Nếu tên giả mạo còn sống, nghe được tiếng lòng của Khương Bồng Cơ thì sợ là sẽ đấm ngực giậm chân mà gào khóc.