“Đương nhiên là vì cứu chàng nên ta mới chạy tới đây.”
Khương Bồng Cơ đi đến bên bờ sông, soi lấy mình, vừa cười vừa tự trêu chọc bản thân: “Ngoại hình này đến chính ta cũng cảm thấy xa lạ. Tử Hiếu không thích sao?”
Vệ Từ thành thật đáp: “Có hơi sửng sốt. Nhưng nếu là chủ công thì dù đẹp hay xấu, đương nhiên Từ đều thích.”
Khương Bồng Cơ bỗng trầm mặc một hồi.
“Tử Hiếu, ta phải uốn nắn thẩm mỹ của huynh mới được. Ngoài màu tóc này, dung mạo của ta cũng được coi là nghiêng nước nghiêng thành mà.”
Giá trị nhan sắc của đại ca Quân Đoàn 7 cũng ổn đấy chứ?
Hàng năm, quân đoàn chiêu mộ lính mới, khuôn mặt xinh đẹp này của cô có thể lừa gạt được bao nhiêu sinh viên quân giáo mới tốt nghiệp ngây thơ thật thà mà?
“Trước kia, Từ thích mộc mạc, hiện giờ cảm thấy chủ công thế này cũng tốt. Nghiêng nước nghiêng thành thì Từ không biết, nhưng đúng là có thể khuynh đảo một người.”
Khương Bồng Cơ cười ha hả.
“Bản năng sinh tồn của Tử Hiếu mạnh quá nhỉ!”
Vệ Từ ngượng ngùng cười.
Thấy chủ công thế này, anh nào dám chọc.
Khương Bồng Cơ nói đúng, bản năng sinh tồn của Vệ Từ thực sự rất mãnh liệt.
“Nơi này là... vùng ngoại ô kinh thành sao?”
Vệ Từ cẩn thận nhìn một lát mới nhớ ra hai người đang ở đâu.
Năm đó, bệ hạ bận rộn việc triều chính, ngoài mấy ngày trước và sau sinh nhật có thể thở một chút thì có cực kỳ ít thời gian dành cho bản thân.
Chỉ có mấy ngày sinh nhật, người một nhà mới có thể tránh đi tai mắt các nơi, lặng lẽ ra ngoài giải sầu.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Đối với Tử Hiếu, nơi này rất quan trọng sao?”
Cô phát hiện hầu hết các du khách chỉ là hư ảo mơ hồ, chỉ có một cảnh một vật đều rất tinh tế, tỉ mỉ mà chân thực. Có nghĩa là chủ nhân đã từng cẩn thận quan sát cảnh sắc quanh mình, mỗi một chi tiết đều ghi tạc trong tim, cho nên thế giới giả tưởng mới có thể phản chiếu được chân thực như vậy.
“Từ vẫn thường tới đây ngồi.” Vệ Từ mỉm cười: “Chủ công có biết làm thế nào để tỉnh lại từ cảnh trong mơ không?”
“Đương nhiên. Huynh hôn ta đi, ta sẽ nói cho huynh biết.”
Đối mặt với chủ công lưu manh bốc đồng như vậy, Vệ Từ chỉ có thể “hy sinh nhan sắc”.
Ai ngờ, vừa xích lại gần thì cơn buồn ngủ bỗng xông lên như thủy triều.
Khương Bồng Cơ đỡ lấy Vệ Từ đã mê man, đặt anh xuống đất rồi rời khỏi thế giới tinh thần của anh.
Cô mở mắt ra, ngoài trời vẫn chìm trong bóng đêm, bên tai còn có thể nghe được tiếng nến nổ lách tách.